Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đến lượt cậu rồi.” Thiên Vương cười hi hì, cơ quan vừa hoạt động, đương nhiên xúc xắc của ông ta sẽ trở thành sáu điểm, ba con sáu điểm mới là cao nhất. Ông ta không tin Lý Phàm có thể lắc thắng.

Ông ta bỗng mở xúc xắc ra, lập tức ba con xúc xắc sáu điểm xuất hiện trước mặt mọi người.

Mọi người đều không nghĩ Thiên Vương gian lận, ngược lại đều cho rằng ông ta có khả năng đặc biệt, dù sao đây cũng là cần cầu cơm của ông ta.

Khóe miệng Trương Đức Võ khẽ giật. Ông ta không ngốc, bắt đầu cảm thấy hơi mất lòng tin với Lý Phàm.

Ba con xúc xắc này đều là sáu điểm, còn chơi gì nữa?

Mọi người đều cả kinh, ai cũng khen Thiên Vương. Đồng thời cảm thấy tội nghiệp cho Lý Phàm. Kết quả đã như vậy còn so sánh thế nào đây? Có so thế nào cũng đều thua thôi. Dù có lắc được ba con sáu điểm cùng lắm cũng là hòa nhau.

Thiên Vương cười chế giễu: “Tôi thấy cậu vẫn nên nhận thua đi.”

Lý Phàm không nói gì, nhận lấy ba con xúc xắc, lúc mới lắc tiếng lắc rất dồn dập nhưng đến lúc cuối tiếng lắc càng lúc càng nhỏ.

Thiên Vương cười nhạt, anh ta nghĩ chắc đầu óc đối phương có vấn đề, anh ta đã lắc ra được sáu điểm rồi, đối phương còn muốn thắng, tuy vậy nhưng anh ta cũng không tỏ ra khinh thường đối phương.

Dù sao thì con người có ước mơ vẫn rất tốt, chỉ có điều thực tế thì lại rất tàn khốc.

Anh ta không hề sốt ruột, đợi ta xem Lý Phàm sẽ thua như thế nào.

Nghĩ vậy, Thiên Vương khẽ nhếch mép, dáng vẻ như rất hài lòng với suy nghĩ của mình.

Tất cả mọi người đều im lặng lắc đầu, bọn họ đều cho rằng Lý Phàm quá tự tin, sự thật đã rõ như đinh đóng cột, rõ ràng là anh sẽ thua rất thê thảm, nhưng mà Lý Phàm vẫn nhất định muốn cược, vậy không phải tự tìm đường chết thì là gì?

Mọi người đều nghĩ rằng Lý Phàm tưởng tượng quá mức ngây thơ, nghĩ vậy nên vẻ cười khinh thường dần dần lộ ra trên gương mặt họ.

Trương Đức Võ thở dài, nếu đổi lại là ông, chắc chắn ông sẽ không tiếp tục chơi, đơn giản vì không cách nào tiếp tục được nữa, nhìn đã biết chắc là thua rồi.

Nhưng Lý Phàm lại không nghĩ vậy, đây chỉ mới được nửa đoạn đường, sao lại có thể coi như là thua được chứ.

Theo quán tính, Thiên Vương ngước nhìn Lý Phàm, nhưng không hiểu vì sao, bất ngờ anh có linh cảm không tốt, giống như bản thân anh sẽ thua đối phương.

Khi suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu, anh liền lắc đầu xua tan đi, anh tự nhủ chuyện đó tuyệt đối không thể nào xảy ra được, đối phương sẽ không thể nào thắng ván này được, và bản thân anh chắc chắn sẽ không thể thua được.

Anh nghĩ rằng chắc là đối phương đang suy nghĩ theo lối kỳ quặc, đoán vậy nên anh thôi không suy nghĩ tiếp nữa.

Lý Phàm sau khi nhìn Thiên Vương, anh bèn cười, trong lòng nghĩ rằng Thiên Vương thật không biết sợ là gì, đã đến lúc này rồi, mà đối phương vẫn còn suy nghĩ như vậy, thật sự anh cũng không hiểu do đâu mà đối phương lại tự tin đến như vậy.

Lý Phàm vẫn bình thản nói: “Nếu đã vậy thì tôi sẽ chơi với anh một chút.”

Thiên Vương hít một hơi sâu, anh hơi bất ngờ với thực lực mà Lý Phàm vừa bộc phát ra.

Sau khi Lý Phàm dừng lại, Thiên Vương nói với giọng châm biếm: “Sao, còn chưa chịu mở ra sao, hay là không dám mở ra?”

Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Lý Phàm không có gì trong tay, nên mới không dám mở ra.

Ngay đúng lúc này, Lý Phàm đưa tay làm động tác ra dấu hiệu xin mời, đồng thời lên tiếng nói: “Thực sự đúng là tôi không dám mở ra, vì bên trong đó thật sự rất bất ngờ, bằng không thì anh mở ra đi.”

Khi Thiên Vương nghe Lý Phàm nói vậy, anh liền bất ngờ, với những gì diễn ra trước mắt thì dù tốn thêm thời gian, anh cũng không thể nào lường trước được, nếu như không tận mắt chứng kiến, anh cũng không dám tin Lý Phàm sẽ nói như vậy.

Lúc này anh đoán chắc đối phương đang chơi đòn tâm lý, nhưng không dọa được anh đâu, anh hoàn toàn không để tâm đến, nghĩ vậy anh nhìn Lý Phàm cười nhạo và lên tiếng: “Anh muốn chơi với tôi, vậy cũng phải coi anh có cái bản lĩnh đó không đã.”

Lý Phàm khẽ cười nói: “Tôi có bản lĩnh đó không, đúng là chưa biết được, nhưng tôi chắc chắn anh không phải là đối thủ của tôi.”

Nghe vậy, Thiên Vương trong tức thời không nói được lời nào.

Sau khi Thiên Vương mở ra, anh thật sự bị bất ngờ, điều mà anh không thể ngờ tới chính là cả ba con xúc xắc đều là sáu điểm, thấy vậy, Thiên Vương đành cười nhạt: “Vậy cùng lắm là chúng ta ngang nhau thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK