Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao cậu lại tới đây thế?” 

Người thanh niên kích động nói, hắn tưởng cậu tới đây để thăm mình. 

Dù gì đối phương cũng là cậu mình, ít nhiều hắn cũng phải nịnh bợ đôi chút. 

Ông chủ buổi đấu giá vừa tới đã tát hắn ta một phát. Người thanh niên không phản ứng kịp, hắn rất bất ngờ với việc này, gãi đầu, không hiểu tại sao cậu lại đánh mình. 

Cái tát giòn tan, thanh niên kia bị đòn mà choáng váng, những người khác nghe thấy âm thanh bạt tai cũng nuốt nước miếng, cái tát này bọn họ cũng không ngờ tới. 

Bọn họ cũng không đoán ra được là thế nào. Không phải hai người này là cậu cháu ư? Sao vừa gặp đã ra tay tàn nhẫn như vậy? “Cậu làm gì vậy?” Hắn ta ôm mặt, khó hiểu hỏi. 

Ông chủ buổi đấu giá sầm mặt, nếu ngài Thiên không nói cháu trai ông ta đã động đến bạn của ngài Thiên thì ông ta cũng không đánh hắn, ông ta tức giận nói: “Mày đã chọc tức ai? Mau xin lỗi người mày đã đắc tội đi.” 

“Cậu à, cháu có động đến ai đâu?” Thanh niên kia khó hiểu, không biết cậu mình đang nói gì. 

Ông chủ kia nghe xong, vẻ mặt dần trở nên khó coi, lúc này rồi mà hắn vẫn phản bác khiến ông ta vô cùng thất vọng. “Lúc này rồi mà mày vẫn không chịu nói thật với cậu, xem ra cậu phải cho mày một bài học mày mới nghe đúng không?” Ông chủ buổi đấu giá cho rằng hắn đang lừa mình nên nghiêm túc hơn. 

Đây là chuyện liên quan đến mạng sống, nếu không giải quyết tốt, ông ta không biết phải ăn nói thế nào với ngài Thiên. 

Người thanh niên cười khổ: “Cháu thật sự không hiểu ý cậu” 

Nếu là người có lại lịch thì chắc chắn hắn sẽ không động vào, hơn nữa hắn cũng không ngốc, đúng là có một người, chính là Lý Phàm, nhưng hắn không tin chuyện này liên quan đến Lý Phàm. 

Người như Lý Phàm, sao có thể quên được nhân vật tại to mặt lớn như Sở Trung Thiên vậy? Hắn ta không tin.

 Ông chủ buổi đấu giá không làm gì được cháu mình bèn nói: “Bớt nói vậy với cậu đi, màu đừng tưởng cậu không biết ý mày, mau nói đi.” 

Thanh niên kia thử thăm dò: “Đúng là có một người, nhưng đó là người bình thường thôi ạ.” Ông chủ kia bảo: “Mau đưa cậu đi gặp” 

Thanh niên kia thấy cậu mình nghiêm túc như vậy thì trong lòng dâng lên dự cảm không lành, chẳng lẽ hắn thật sự gặp rắc rối sao? Nếu như vậy thì sẽ rắc rối lớn. 

 

Hắn đau đầu, kết quả này nằm ngoài dự đoán của hắn.

 Người thanh niên không còn cách nào khác, đành chỉ vào Lý Phàm, ông chủ buổi đấu giá nhìn thấy Lý Phàm cũng sửng sốt, đây là tình huống gì? Sao lại là người thường? 

Ông ta còn tưởng là một người cực kỳ giàu có hoặc là người rất nổi tiếng ở Hán Thành, ông ta quan sát Lý Phàm, nhìn thế nào cũng không thấy giống bạn của ngài Thiên. 

“Cậu tên gì vậy?” 

Ông ta tò mò hỏi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, lỡ như Lý Phàm thật sự là bạn của Sở Trung Thiên thì phiền phức lớn, vậy nên ông ta phải hỏi cho rõ. 

Lý Phàm nói ra tên thật của mình. 

Anh vừa nói tên mình ra, ông chủ buổi đấu giá sửng sốt, cái tên này đúng là cái tên ngài Thiên đã nói, không thể giả được. 

Sau khi xác định, ông ta vội đưa tay về phía Lý Phàm, khiêm tốn xin lỗi: “Cậu Lý, xin lỗi cậu, cháu trai tôi có thể đã đắc tội cậu, xin cậu đừng để bụng”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK