Vẫn may là Trúc Hoa Nguyệt ăn mặc quần áo rất lòe loẹt, so sánh với quần áo của các cô gái ở Hán Thành thì tương đối dễ nhận ra. Chẳng mấy chốc, Lý Phàm đã tìm được người, sau khi tìm được, anh đi xuyên qua đám người, lúc đó anh nhìn thấy hình như là Trúc Hoa Nguyệt đang nói chuyện với một người nào đó, dường như là nói chuyện không thành công, người đàn ông trung niên đó đột nhiên lại bắt đầu động tay động chân với Trúc Hoa Nguyệt.
Đồng thời, người đàn ông trung niên cũng kêu thủ hạ của mình cùng nhau ra tay, Trúc Hoa Nguyệt nhanh chóng bị bao vây, Lý Phàm biết là Trúc Hoa Nguyệt đã gặp nguy hiểm.
Mặc dù Trúc Hoa Nguyệt là một cao thủ sử dụng độc cổ, nhưng mà ở trong khoảng cách gần Trúc Hoa Nguyệt muốn thoát ra ngoài gần như là chuyện rất khó.
Trên trán của Lý Phàm xuất hiện vệt đen, trong lòng cực kỳ trầm lắng, anh đã từng nói với đối phương, kêu đối phương phải chờ anh, nhưng mà đối phương lại không chịu nghe, nhất định phải tùy tiện xông vào đây. Bây giờ thì hay rồi, lại rơi vào cục diện như thế này.
Lý Phàm cũng không nhiều lời gì với chuyện này, trước tiên đi cứu người mới là quan trọng nhất. Người đàn ông trung niên nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt bị khống chế tay chân, ông ta lập tức lộ ra sắc mặt thèm muốn.
Sau khi ông ta nhìn thân thể của Trúc Hoa Nguyệt, ông ta lại gian tà cười một tiếng: “Tính cách của cô cũng hung dữ quá đó chứ, nhưng mà tôi thích.”
Trúc Hoa Nguyệt tức giận nhìn đối phương, lúc nãy cô ta vì báo thù cho nên mới có thể bị váng đầu, bây giờ cô ta cảm thấy rất hối hận, hối hận vì đã không chờ Lý Phàm vào rồi hẵng ra tay.
Lúc người đàn ông trung niên chuẩn bị duỗi bàn tay dơ bẩn của mình ra để chiếm tiện nghi của Trúc Hoa Nguyệt, Lý Phàm đột nhiên xuất hiện bắt lấy cổ tay của người đàn ông trung niên, cười nói: “Này ông chú kia, đều lớn tuổi như vậy rồi mà chú còn như thế này nữa à.”
Trúc Hoa Nguyệt cho là mình sắp bị sàm sỡ, lúc cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Phàm, dường như là cô ta nhìn thấy hi vọng. Đối phương đột nhiên xuất hiện, đối với cô ta mà nói chuyện này làm cho cô ta cảm thấy rất kinh ngạc, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, cô ta cũng không dám tin đây là thật.
Cô ta không ngờ tới là Lý Phàm thật sự xuất hiện, cô ta có một loại ảo giác dường như là phía sau Lý Phàm có ánh sáng trắng, mà đối phương lại giống như là thiên sứ. . Nhưng mà trong mắt của người khác, sức lực kỳ diệu của Lý Phàm có thể so sánh với ma quỷ đến từ địa ngục.
Người đàn ông trung niên cảm thấy cổ tay của mình giống như bị cái kìm kẹp lấy, ông ta không có cách nào động đậy, ông ta nhìn Lý Phàm đột nhiên xuất hiện cứu Trúc Hoa Nguyệt, ông ta liền kết luận đối phương đến đây để giúp đỡ Trúc Hoa Nguyệt.
“Cậu thả tôi ra nhanh lên, nếu không thì tôi sẽ cho cậu đẹp mặt” Người đàn ông trung niên lên tiếng uy hiếp.
Đương nhiên là Lý Phàm sẽ không để mình bị uy hiếp, đối với anh mà nói một chiêu này chẳng có tác dụng gì hết, người đàn ông trung niên nhìn thấy Lý Phàm mềm không được mà cứng cũng không xong, ông ta lập tức nổi nóng, ném một ánh mắt cho thủ hạ ở bên cạnh.
Đúng lúc này, sau lưng của Lý Phàm xuất hiện một người đàn ông, người đàn ông đó ôm chặt lấy Lý Phàm, dường như là muốn ghìm chết Lý Phàm.
Anh ta tin tưởng là dựa vào sức lực này của mình thì chắc chắn có thể siết đến nỗi Lý Phàm phải ngất đi, nhưng trên mặt của Lý Phàm lại không có biểu cảm gì là đau khổ, dường như không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Lúc mà tên đàn ông vạm vỡ cho là Lý Phàm không có cách nào tránh thoát, Lý Phàm lại bắt đầu gia tăng sức lực, tên đàn ông đó trợn mắt há hốc mồm, anh ta cảm thấy cánh tay của mình sắp bị tàn phế luôn rồi, anh ta vội vàng buông Lý Phàm ra.
Anh ta đau đớn vùng vẫy hai cánh tay, không dám tưởng tượng nếu mình tiếp tục thì sẽ có hậu quả như thế nào, nói không chừng là cánh tay của mình sẽ bị trật khớp.
Những tên vạm vỡ khác cũng nhìn thấy Lý Phàm là một người khó chơi, chỉ có hai người khống chế Trúc Hoa Nguyệt, toàn bộ những người khác đều di chuyển tầm mắt nhìn về phía Lý Phàm.
Trúc Hoa Nguyệt lo lắng nhìn Lý Phàm, cô ta không biết thực lực thật sự của Lý Phàm, dù sao thì ở đây chật hẹp như thế, nếu như Lý Phàm không phải là đối thủ của bọn họ thì phải làm sao đây?
Sau khi cô ta nhìn thấy cảnh tượng tiếp theo, cô ta mới biết lo lắng của mình là lo quá rồi, cho dù không gian nhỏ hẹp nhưng mà Lý Phàm vẫn rất cao tay, đối phó rất kịp thời.
Những tên cao to đó đều không phải là đối thủ của Lý Phàm, đều bị đánh đến chết đi sống lại, muốn bao nhiêu khó xem thì có bấy nhiêu khó xem.
Người đàn ông trung niên nhìn thấy thủ hạ của mình đều không phải là đối thủ của Lý Phàm, ông ta liền kinh ngạc, ông ta dụi dụi hai mắt, mặt mũi tràn đầy biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, vô cùng hoảng sợ.
Có đánh chết ông ta cũng không ngờ tới chuyện này lại đột ngột xảy ra như thế, ông ta uống một ngụm rượu theo bản năng, muốn tỉnh táo lại, ông ta dụi dụi hai mắt, cho là mình bị hoa mắt rồi.
Lý Phàm nhìn thoáng qua hai tên cao to đang kìm chặt Trúc Hoa Nguyệt, hai tên cao to cảm nhận được ánh mắt của Lý Phàm, bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng thức thời buông Trúc Hoa Nguyệt ra.
Bọn họ sợ là mình không buông ra thì bọn họ sẽ ngã xuống đất không dây nối giống như là mấy người anh em của mình, nghĩ đến đây, bọn họ nhịn không được mà giật mình một cái. Sau khi người đàn ông trung niên nhìn thấy thủ hạ của mình đều đã đi hết rồi, ông ta lập tức không còn chỗ nương tựa, ông ta không ngờ tới là những người này lại là một đám ham sống sợ chết, lại ném một mình ông ta ở đây.
Sắc mặt của Trúc Hoa Nguyệt âm trầm nhìn người đàn ông trung niên, đối phương hại chết ba của cô ta, đương nhiên là cô ta sẽ không cho đối phương sống tốt hơn.
Sau khi cảm nhận được sát ý phát ra từ trên người của Trúc Hoa Nguyệt, da đầu của người đàn ông trung niên lập tức trở nên tê dại.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên lại phun ra một ngụm máu, sau đó ngã trên mặt đất, cảnh tượng này làm không ít người trở nên choáng váng. Bọn họ lập tức hét toáng lên, thậm chí còn có người cho là có người hành hung, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra, ngoại trừ Lý Phàm cùng với người trong cuộc biết tình hình, những người khác đều ngơ ngác.
Trúc Hoa Nguyệt hơi bất ngờ, vô tội giang tay với Lý Phàm, cô ta vẫn chưa có ra tay mà đối phương lại tự phun máu bỏ mình, cái này khiến cho cô ta không hiểu gì hết.
Lý Phàm nhanh chóng tỉnh táo lại, anh nhìn máu ở trên tay của mình, lúc bắt đầu là màu đỏ, nhưng mà theo thời gian thì màu sắc của máu lại từ màu đỏ chuyển thành màu tím, cuối cùng là màu đen.
Trúc Hoa Nguyệt cũng đặt sự chú ý của mình trên màu máu, cô ta hoảng sợ không thôi, không thể tin được đây là thật.
Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt đồng thanh nói: “Có độc”
Lý Phàm không khỏi ngơ người, chẳng lẽ là đối phương đã sớm nuốt độc rồi à? Trúc Hoa Nguyệt am hiểu cổ thuật, ít nhiều gì cũng hiểu được độc tính của các loại độc ẩn tàn, cô ta bắt đầu quan sát.