Đánh giá từ ánh mắt của anh ta, con mồi này sớm muộn gì cũng sẽ nằm trong lòng bàn tay anh ta, nên hoàn toàn không để Lý Phàm để vào mắt.
Lý Phàm cũng có suy nghĩ này, nếu nói chuyện không thể thống nhất được thì sẽ dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Tiểu Phi đã từng giải ngũ, anh ta vẫn còn rất nhiều kinh nghiệm trong chiến đấu. Anh ta ra tay trước, chính là muốn chiếm thế thượng phong.
Mặc dù Lý Phàm chậm hơn vài giây, nhưng tốc độ anh ra tay còn nhanh hơn rất nhiều so với Tiểu Phi.
Khi nắm đấm của Tiểu Phi còn cách Lý Phàm mấy tấc, thì nắm đấm của Lý Phàm đã đánh vào mặt anh ta trước rồi, Tiểu Phi lui về phía sau mấy bước, mặt anh ta bỗng sưng đỏ lên.
Vừa mới bắt đầu đã chịu thiệt lớn như vậy, điều này khiến anh ta vô cùng suy sụp, anh ta gần như phát điên lên.
Ở đây có nhiều người đang theo dõi anh ta, anh ta không thể mất mặt như vậy được.
Anh Tráng nhìn thấy anh trai mình đã bị ăn một nắm đấm, không khỏi lo lắng, trước đó anh ta còn rất tin tưởng đối với anh trai mình, nhưng bây giờ, anh ta có chút không yên tâm.
Lỡ như anh trai bị Lý Phàm đánh bại thì sao? Anh ta không những không lấy lại được mặt mũi mũi mà lần sau cũng sẽ bị đánh vào mặt nữa? Anh ta theo bản năng lắc đầu, điều đó là không thể.
Anh trai anh ta từng là một tinh anh, cho dù Lý Phàm giỏi cỡ nào cũng không thể so với
chuyên nghiệp của anh trai anh ta được, chuyện Lý Phàm bị đánh chết cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Tiểu Phi nuốt không trôi cơn tức này, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc, anh ta dùng cùi chỏ đánh tới, một ngón tay của Lý Phàm chạm vào cánh tay của đối phương.
Cảnh tượng kỳ lạ tiếp theo xảy ra, khuôn mặt của Tiểu Phi đột nhiên vô cùng đau đớn, cảm thấy cánh tay không còn là của mình nữa, cảm giác đau đớn và tê dại truyền đến khiến anh ta
gần như không có một chút sức lực nào.
“Đã xảy ra chuyện gì, anh đã làm gì tôi?” Sắc mặt Tiểu Phi thay đổi trong nháy mắt, trong mắt không chỉ có tức giận mà còn hơi sợ hãi.
Lý Phàm cười cười, không nói gì, chiêu này của anh là đánh vào cánh tay của đối phương, có thể khiến đối phương tạm thời không thể dùng sức.
Tiểu Phi nhịn đau chống đỡ, khẽ dùng chân đạp một cước, Lý Phàm dễ dàng chặn lại, tóm lấy chân đối phương, xoay người vài cái tại chỗ rồi ném ra ngoài. Tiểu Phi bay lộn ngược khiến mọi người choáng váng, cho đến khi anh ta tiếp đất, anh Tráng
mới phản ứng lại, nhanh chóng đỡ anh mình dậy và nói: "Anh, anh không sao chứ? Nếu không thì bắt người đi”
Tiểu Phi lúc này mới nhớ tới cái gì, lần này anh ta cũng mang theo rất nhiều cận vệ, lập tức
xua tay nói: "Còng tay anh ta lại cho tôi."
“Anh Phi, chuyện này không được đâu, dù sao chúng ta cũng không có bằng chứng gì mà tùy tiện còng tay người ta” Những người bên cạnh Tiểu Phi nhìn nhau thấp giọng nói.
Tiểu Phi hiện giờ thẹn quá hóa giận, không thể quan tâm nhiều chuyện như vậy, chỉ muốn bắt Lý Phàm đi, không quan tâm đến bất kỳ quy tắc nào, giật một cái còng tay, còng Lý Phàm tại chỗ.
“Mang đi” Tiểu Phi lạnh lùng nói.
Ngay khi những người đó chuẩn bị đưa Lý Phàm đi, Sở Trung Thiên không thể ngồi yên, ông ta thô bạo chặn trước mặt những người đó, đồng thời, đám người mà ông ta mang theo cũng chuẩn bị ra tay.
Sở Trung Thiên tát cho Tiểu Phi một cái, lạnh lùng nói: "Đưa chìa khóa ra đây"
Trước đây ông ta xem Tiểu Phi là người của nha môn nên mới cho đối phương chút mặt mũi, nhưng đối phương lại còng tay bắt người, bây giờ ông ta cũng không thể quan tâm nhiều như vậy
được nữa, cái tát của ông ta cũng đồng nghĩa với việc đã trở mặt với đối phương.
Tiểu Phi ngẩn người tại chỗ, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: "Ông có ý gì? Dám đánh nhân viên thi hành công vụ"
“Đánh hay lắm”
Đúng lúc này, giọng nói lớn của đội trưởng Chương vang lên, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở đây, họ theo bản năng quay người lại. Khi nhìn thấy đội trưởng Chương, tất cả mọi người đều sững sờ, đây là tình huống gì? Quán bar nhỏ này mà lại tụ tập nhiều nhân vật lớn như vậy.
Sở Trung Thiên, Tiểu Phi thì cũng thôi đi, ngay cả đội trưởng Chương giỏi nhất Hán Thành cũng ở đây, đặc biệt là đội trưởng Chương mới được thăng chức, có thể nói là sự nghiệp bay cao như diều gặp gió.
Những nhân vậy lớn này, sao lại có thể đến đây?
Sở Trung Thiên lần đầu tiên gặp mặt đội trưởng Chương, dù sao hai người cũng không phải người cùng chí hướng, trước đây chỉ chào hỏi qua điện thoại, mục đích của bọn họ là vì cứu Lý Phàm.
Ông ta đoán, lần này đội trưởng Chương đến đây, 80% là đến vì Lý Phàm, ông ta không khỏi vỗ trán, sao lại quên chuyện đó được? Sớm biết vậy thì ông ta đã nói với đội trưởng Chương, nói
không chừng việc này đã được giải quyết từ lâu rồi. “Đội trưởng, sao anh đến đây” Tiểu Phi sững sờ khi thấy sếp của mình đang đi tới, anh ta không để ý đến vẻ mặt không đúng của đội trưởng Chương, anh ta cười xoa xoa hai tay: “Đội trưởng, anh giao nhiệm vụ cho tôi, tôi đã giúp anh xử lý xong chuyện trước mắt rồi”
Anh ta ngốc nghếch nghĩ rằng đội trưởng Chương đến đây để xem anh ta làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ.