Dù thế nào Tông Tuấn Viễn cũng không ngờ Lý Phàm lại nói như vậy, điều này làm anh ta vô cùng bất ngờ, gần như muốn chửi ầm lên. Anh ta bảo Cổ Họa Y đi theo, chủ yếu là muốn xuống tay với cô.
Mà Lý Phàm đi theo thì anh ta làm sao ra tay được? Hơn nữa làm vậy cũng chẳng có ích lợi gì cho anh ta cả. Sau khi Lý Phàm nghe được giọng điệu trả lời của đối phương thì biết ngay đối phương không có ý tốt.
Cố Họa Y do dự, cô vô thức nhìn về phía Lý Phàm. Anh cũng không muốn làm cô khó xử nên mới nói: "Thế này đi, tôi sẽ đi cùng cô ấy."
"Không được" Tông Tuấn Viễn lạnh lùng nói. Anh ta chủ yếu mời Cổ Họa Y qua là muốn đạt được mục đích của mình. Bây giờ Lý Phàm đi theo, vậy còn phát triển quan hệ thế nào được nữa?
Cho dù tình hình của bạn học cô rất nguy cấp nhưng cô cũng là người có nguyên tắc, cô không muốn vì bạn gái mà bán cơ thể của mình.
Lý Phàm thầm cảm động, ít nhất Cố Họa Y vì anh mà từ bỏ bạn học của mình. Tông Tuấn Viễn sa sầm mặt. Anh ta không ngờ chuyện này lại khó xử lý như vậy. Anh ta nghĩ Cố Họa Y không đi thì kể
hoạch kế tiếp của mình không thể nào thực hiện được.
Anh ta sờ cằm sau đó chợt cười lạnh. Cho dù để cho đối phương đi theo cũng không sao. Dù sao anh ta cũng đã nắm chắc.
"Được, vậy hai người cùng qua đi." Tông Tuấn Viễn nói. Dù sao Lý Phàm chỉ là một người bình thường, đến lúc đó anh ta gọi thêm mấy đàn em có thể tống cổ đối phương đi. Sau khi nghĩ vậy, sao anh ta không làm chứ?
"Không sao, có anh đây rồi" Lý Phàm nắm tay Cố Họa Y, mỉm cười nói.
Cố Họa Y vốn còn hơi hối hận. Chủ yếu là cô sợ hại mình lại hại cả Lý Phàm. Bây giờ cô nhìn thấy nụ cười tự tin của anh, tất cả lo lắng trước đó lập tức tan thành mây khói.
Tông Tuấn Viễn nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì thầm cười lạnh. Có anh có đó thì làm được cái quái gì. Đến lúc đó anh cứ xem tôi và vợ anh triền miên thế nào đi.
Các nhân viên trong công ty Họa Vân Y đều trốn gần đó nghe trộm nhưng không hiểu những người này nói gì.
Cố Họa Y và Lý Phàm cùng ngồi ở ghế sau. Tông Tuấn Viễn muốn tiếp cận cô nhưng bị anh ngăn cản. Anh ta khẽ nói với anh"Cút ngay!
Lý Phàm xem như không nghe thấy, tiếp tục nghịch điện thoại. Lần này Tông Tuấn Viễn bắt đầu nổi giận. Người này rõ ràng là phớt lờ anh ta.
Tông Tuấn Viễn vô thức kéo vai Lý Phàm, muốn hất đối phương ra. Anh ta đã dùng chiêu này với những người khác, chắn chắn là trăm thử trăm trúng. Hơn nữa anh không đề phòng, anh ta kết luận mình chắc chắn sẽ thành công.
Khi anh ta nắm lấy vai Lý Phàm chuẩn bị dùng sức, lại phát hiện ra một chuyện đáng sợ. Không ngờ anh vẫn ngồi ở đó không hề lay động, dù anh ta làm thế nào anh cũng không nhúc nhích. Trái lại, tay anh ta bị chấn động tới mức vừa đau vừa tê dại.
Tông Tuấn Viễn nhìn Lý Phàm với vẻ mặt kỳ lạ, gần như là sốc. Anh ta không rõ anh làm sao có sức lực lớn như vậy.
anh thế nào.
Sau khi đến quán bar, gần đó hầu như không có một bóng người nào, rõ ràng đã được dọn sạch. Tông Tuấn Viễn nghênh ngang đi vào nhưng vẫn duy trì phong thái ga lăng trước mặt Cố Họa Y nói: "Mời" Cổ Họa Y thấy nụ cười dối trá của đối phương thì lộ vẻ chán ghét, cho rằng đối phương làm màu thái quá.
Sau khi Cổ Họa Y bước vào, cô ngay cả vội vàng nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng nhìn thấy bóng dáng của Trương Linh. Cô ta bị dây thừng trói khắp người, hơn nữa còn có mấy người đàn ông vạm vỡ ngồi bên cạnh.
Trong miệng Trương Linh nhét vải không có cách nào nói ra lời, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ô. Tông Tuấn Viễn cười ha hả nói: "Tổng giám đốc Cố, cô tạm thời không cần gấp, chúng ta uống trà đã"
"Anh muốn thế nào mới chịu thả cô ấy ra? Tôi có thể đưa tiền cho anh" Cố Họa Y nói thẳng vào vấn đề chính.
Tông Tuấn Viễn cười ha ha: "Tổng giám đốc Cố, cô thật sảng khoái nhưng tôi thích quyết định sảng khoái như vậy. Chẳng qua tiền đối với tôi có cũng được không có cũng chẳng sao. Tôi chỉ muốn cô thôi"
"Anh nằm mơ đi." Sắc mặt Cổ Họa Y trầm xuống, nói. Cô cho rằng đối phương sẽ đổi điều kiện khác, ai ngờ anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Tổng giám đốc Cố, chuyện này không phải do cô quyết định" Tông Tuấn Viễn lập tức lộ ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa, cười ngả ngớn nói: "Tổng giám đốc Cố, nếu đã tới thì không cần đi nữa. Ở đây đều là anh em của tôi, cô không ra được đâu."
Sau khi Cố Họa Y nghe xong thì tức giận trừng mắt nhìn Tông Tuấn Viễn. Cô không ngờ đối phương lại quá đáng, dùng thủ đoạn như vậy.
"Anh thật quá đáng, bỉ ổi vô sỉ!"