"Có, đương nhiên có rồi. Các người đúng là may mắn, lúc đó tôi cũng trùng hợp thu được một cặp Ngọc Long Bích, để tôi đi lấy cho các người."
Điền Kim Minh hớn hở đi vào trong lấy đồ. Trần Hiểu Đồng kéo cánh tay Lý Phàm hỏi: "Anh Lý Phàm, anh đang làm gì vậy? Không phải anh nói hàng của ông ta là hàng giả sao?"
"Dù sao cũng phải có bằng chứng mới được. Cái này gọi là nói có sách mách có chứng, hiểu không? Lúc các người mua có quay phim, có hóa đơn không? Cái gì cũng không có nên ông ta có thể chối bay chối biến, thậm chí còn có thể nói các người đã đem về đánh tráo nữa đấy."
Nghe Lý Phàm nói vậy, Trần Hiểu Đồng và Khang Văn Hân mới sực tỉnh ra, đúng là có chuyện như vậy.
Nếu đã bán đồ giả, bọn họ đương nhiên sẽ có cách đối phó với những khách hàng tìm đến khiếu nại. Trên cơ bản nếu không tìm được chứng cứ xác thực thì chắc chắn sẽ không thể trả hàng và nhận bồi thường từ chỗ bọn họ được.
"Vẫn là sư phụ cao tay. Tôi cũng không nghĩ tới những chuyện này. Đúng là nghĩ thiếu một chút cũng không được. Mấy người bán đồ cổ này đều là cáo già."
Khang Văn Hân dựng ngón cái với Lý Phàm, anh ta cảm thấy Lý Phàm quá lợi hại.
Trần Hiểu Đồng nhìn Lý Phàm đầy ngưỡng mộ, hai mắt sáng lấp lánh.
Điền Kim Minh cầm cái hộp mộc mạc bước ra, xởi lởi nói: "Mọi người ngồi đi, cứ coi như đây là nhà mình, đừng khách sáo gì cả. Mau ngồi xuống uống trà đi!"
Ba người Lý Phàm lần lượt ngồi xuống, Điền Kim Minh rót trà cho bọn họ, sau đó mở cái hộp ra để trước mặt Lý Phàm.
"Mời cậu xem, đây tuyệt đối là hàng hiếm, cũng là do ba vị có duyên với nó, nếu đổi là người khác ngay cả xem tôi cũng không cho chứ đừng nói là bán."
"Cậu nhìn xem nước ngọc này, trắng bóng mịn màng. Đây là cấp thượng đẳng nhất trong các loại Dương Chỉ Bạch Ngọc. Cảm giác mượt mà này có phải rất giống một khối mỡ dê không?"
"Nhìn tiếp kỹ thuật chạm trổ này, nhắn nhụi, tinh tế nếu không phải là thợ thủ công ngự dụng của hoàng thất thì không thể chạm trổ được hoa văn hình rồng tinh xảo như vậy được."
Điền Kim Minh tự biên tự diễn, gần như thổi phồng món hàng này lên tận trời.
Lý Phàm khẽ gật đầu, giả vờ rất yêu thích đôi Ngọc Long Bích trước mặt này: "Đúng là hàng tốt. Không biết món này bao nhiêu tiền?"
"Món hàng bạn cậu mua là mười lăm tỷ, nhưng khối ngọc kia có lỗi nhỏ. Còn khối ngọc này lại hoàn mỹ không tỳ vết nên giá sẽ hơi hơn, chắc giá ba mươi tỷ."
Điền Kim Minh huơ huơ ngón trỏ trước mặt, cảm thấy lần này không thể phạm sai lầm như lần trước nữa. Chặt chém khách hàng là phải chặt chém đến cùng, tuyệt đối không được để lại tiếc nuối.
"Giá cả thật sự cũng được. Nhưng ông có dám bảo đảm hàng thật không? Bây giờ đồ cổ giả rất nhiều, chỉ sơ sảy một chút là ăn quả lừa ngay."
"Thật, bảo đảm đây là hàng thật. Cửa hàng của tôi lớn như vậy, chẳng lẽ cậu sợ tôi bán đồ giả sao? Hơn nữa, tôi cũng là người có tiếng nói trong nghề này. Biết bao người mua hàng đều tìm tôi giám định đấy. Tôi cũng sẽ không bán hàng giả đâu."
Điền Kim Minh ra sức gạ gẫm, vì muốn dụ Lý Phàm mau chóng thanh toán, ông ta còn cố ý chỉ lên giấy chứng nhận của Hiệp hội treo trên tường nữa.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tất cả đều là giấy chứng nhận của Hiệp hội chui nào đó, không có một tấm nào là chính quy cả.
"Nếu là giả, một đền mười?"
Lý Phàm cười híp mắt hỏi.
"Đó là đương nhiên. Điền Kim Minh tôi làm người, làm việc đều dựa vào lương tâm. Chưa từng bán một món đồ giả nào. Nếu tôi có bán một món đồ giả nào ra ngoài, tôi chắc chắn sẽ một đền mười."
Điền Kim Minh vừa nói vừa vỗ ngực để chứng minh mình rất giữ chữ tín trong làm ăn.
Lý Phàm móc thẻ ngân hàng ra nói: "Được, vậy thì quẹt thẻ đi."
"Được rồi."
Điền Kim Minh mừng rơn lấy máy POS ra. Một ngày đụng được hai con mồi béo bở như vậy, đúng là sướng không còn gì bằng.
Nếu mỗi ngày đều được như vậy thì chẳng mấy chốc ông ta sẽ phát tài, trở thành tỷ phú thế giới cho coi.
Lý Phàm quẹt thẻ, nhập mật khẩu, thoáng chốc trong máy POS liền chạy ra tờ biên lai.
"Đây, mời cậu ký tên."
Điền Kim Minh cầm bút đưa cho Lý Phàm, ra dấu bảo Lý Phàm ký tên lên tờ biên lai.
Lý Phàm cười để bút xuống, tay phải đè lên miếng Ngọc Long Bích nói: "Không vội, chúng ta nên nói về vấn đề bồi thường hàng giả trước đã."
"Bồi thường? Thường cái gì? Cậu có ý gì?"
Điền Kim Minh hơi hoảng hốt, ngơ ngác trước cú bẻ ngoặt của Lý Phàm.
"Xem ra ông đã bước vào quan tài rồi mà cũng không chịu nhận. Đây là hàng mỹ nghệ làm từ thủy tinh. Trước đó ông cũng bán món hàng y như vậy cho bạn tôi. Thứ hàng này nếu ông bán ba mươi lăm triệu thì tôi đã bảo bạn thôi bỏ qua rồi. Nhưng ông lại mở miệng đòi mười lăm, ba mươi tỷ, đúng là lòng dạ ông còn đen hơn nước cống."
Lý Phàm vừa mở miệng đã vạch trần nguồn gốc của Ngọc Long Bích, Điền Kim Minh biết ông ta đã đụng phải dân trong nghề, không thể giả vờ được.
Nhưng ông ta sẽ không đời nào trả tiền lại.
"Thì sao? Mày muốn đến đây kiếm chuyện à? Mày thử ra ngoài nghe ngóng thử xem, Điền Kim Minh tao là ai? Ông đây không phải là người bình thường đâu."
Điền Kim Minh ngang ngược nói.
"Ông không phải là người bình thường vậy ông là ai? Tôi cũng không có thời gian nghe ngóng tên tuổi của ông, nếu ông muốn gọi người tới thì gọi ngay đi."
Lý Phàm không muốn nói nhảm với Điền Kim Minh, anh muốn mau chóng giải quyết việc này.
"Ha ha, mày oai ghê nhỉ? Còn tưởng mình giỏi lắm đấy à? Tao cũng là người đã từng học bái sư học võ. Mà thầy của tao chính là Hàn Thế Kiệt chưởng môn Thông Bối Quyền đấy. Thử hỏi mày có sợ không?"
Hàn Thế Kiệt là người nổi tiếng trong giới võ thuật ở tỉnh. Ông ta có rất nhiều đồ tử đồ tôn mở võ quán ở các thành phố trong tỉnh. Bản thân Hàn Thế Kiệt cũng mở một võ quán ở Hán Thành.
Nhưng mấy năm nay Hàn Thế Kiệt không mặn mà gì đến chuyện của võ quán, dẫn tới việc kinh doanh và danh tiếng bị sa sút dưới sự cạnh tranh của các võ quán Taekwondo và Karate.
Lý Phàm mỉm cười xem thường: "Ông cũng chỉ là kiểu đệ tử đi đăng ký cho có chứ gì? Thế mà vẫn còn mặt mũi tự nhận mình là học trò của Hàn Thế Kiệt cơ à?"
"Xì, tao cho mày biết tao là đệ tử chính thức, nếu mày không tin có thể thử. Mày có tin, chỉ ba chiêu là tao đã hạ gục mày không?"
Điền Kim Minh đứng dậy bày ra tư thế đánh nhau nhằm chứng minh với Lý Phàm, ông ta cũng là người có nghề.
Lý Phàm cười nói: "Nếu tôi đánh thằng thì ông sẽ đền gấp mười lần sao?"
"Phụt!"
Điền Kim Minh phun nước bọt, hung hăng nói: "Sao mày lỳ quá vậy? Có tin tao gọi điện thoại kêu sư phụ tao tới đây không?"
"Vậy ông cứ gọi đi! Vừa hay, tôi cũng muốn hỏi Hàn Thế Kiệt xem, tại sao ông ta lại có thể nhận một người xấu xa như ông làm đệ tử chứ?"
Thái độ xem thường của Lý Phàm khiến Điền Kim Minh tức anh ách.
Hơn nữa bây giờ ông ta còn bị người khác cầm bằng chứng chặn trong cửa hàng bắt đến tiền. Nếu ông ta không tìm người ngoài đến viện trợ thì trong lòng không yên.
"Được, mày chờ đấy. Tao sẽ gọi điện cho sư phụ tao, chờ ông ấy đến đây, mày sẽ khóc không ra tiếng!"
Điền Kim Minh vứt ra một câu sau đó lấy điện thoại ra gọi đi.