Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 419: NỊNH BỢ Thấy

Cố Bội Sam vừa khóc vừa chạy đi, lòng Từ Vân Vân càng thêm bối rối, ánh mắt nhìn Lý Phàm cũng có điểm khác.

Tất cả đều là ảo giác đúng không?

Sao tự nhiên tên rác rưởi Lý Phàm này lại oai phong như vậy, hoàn toàn khác với những gì cô ta nghĩ!

Từ Vân Vân choáng váng, những chuyện xảy ra vừa nãy khiến cô ta choáng váng.

Rất nhiều cậu chủ nhà giàu ăn dưa đều chạy tới, muốn làm quen với Lý Phàm, cho dù có thể có quan hệ với Lý Phàm hay không thì cũng phải gặp mặt làm quen một chút, sau này có gặp Lý Phàm cũng dễ nói, dễ kéo quan hệ.

“Anh Lý, tôi là Trần Hướng Nam của nhà họ Trần, thật vinh hạnh, chúng ta ngồi xuống uống cùng nhau một ly nhé.”

“Tôi là Trương Thiên Tinh của nhà họ Trương, tôi với anh Tần là bạn tốt, sau này anh Lý cũng là bạn tốt của tôi, mời anh Lý ngồi xuống nói chuyện.”

Lý Phàm hơi nhíu mày, không có hứng trò chuyện cùng đám con nhà giàu này, anh kéo Cố Hoạ Y đi về phía vắng người bên cạnh.

Đám con nhà giàu mặt nóng dán mông lạnh, vẻ mặt trở nên hơi khó coi.

“Người này là ai thế, chúng tôi đã lên nịnh rồi còn không cho người ta chút thể diện, đúng là coi chúng tôi đều là người vô danh tiểu tốt.”

“Anh Tần, rốt cuộc tên này có lai lịch thế nào? Sao anh lại nói mình là tay sai của anh ta? Thể diện của nhà họ Tần không cần nữa à?”

“Lão Tần, lần này anh làm hơi quá rồi đó, để lấy lòng anh ta mà có thể đánh em mình, sợ là anh về cũng khó giải thích với chú hai, chú ba anh.”

Đám con nhà giàu thấy Lý Phàm đã đi thì vây quanh Tần Kế Nghiệp, muốn moi được chút thông tin hữu ích từ Tần Kế Nghiệp.

Tần Kế Nghiệp lạnh mặt bảo: “Quản lý tốt cái miệng của các cậu, nếu ai khua môi múa mép bất kính với anh Lý, đừng trách Tần Kế Nghiệp tôi không nể tình xưa.”

“Mẹ nó, lão Tần, anh không sốt chứ, chúng ta là anh em, anh còn không nhận à? Tên họ Lý kia là ba ruột anh à?” Một tên con nhà giàu khá bất mãn với lời Tần Kế Nghiệp nói.

“Nếu anh Lý đồng ý làm ba tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn gọi anh ấy một tiếng ‘ba’, tiếc là người ta không muốn có người con trai như tôi, vậy nên tôi chỉ có thể làm tay sai. Thôi không nhiều lời nữa, Tần Kế Nghiệp tôi nói rồi, coi tôi là anh em thì hãy tôn trọng anh Lý.”

Tần Kế Nghiệp trịnh trọng nói khiến đám con nhà giàu đều im lặng.

Một đám người nghi ngờ nhìn Tần Kế Nghiệp, biết những lời này của anh ta là nghiêm túc.

“Haha, được, anh đã đồng ý làm tay sai thì cứ làm tốt thân phận của mình đi, ông đây đi uống rượu.”

“Lão Tần, sợ rằng danh tiếng sau này của anh sẽ không tốt đâu. Thôi quên đi, anh thích thế nào là việc của anh, chúng tôi không nói nhiều nữa.”

“Đúng là người nào cũng có, cho dù anh ta là Thiên Vương Lão Tử cũng không đáng để làm tay sai chứ! Lão Tần, anh đừng để bị che mắt.”

Đám con nhà giàu xì xào đôi câu rồi lần lượt giải tán, đôi khi họ cảm thấy Tần Kế Nghiệp làm hơi lố quá.

Mọi người đều là con nhà giàu, lắm tiền nhiều của, cứ tiêu xài thoải mái cả đời, dù có ôm đùi thì cũng phải có đạo đức một chút.

Không quan trọng sau lưng giả vờ làm cháu trai hay tai sai, tóm lại ở trước mặt mọi người đều cần chút sĩ diện, nhưng Tần Kế Nghiệp hoàn toàn không cần thể diện, khiến những cậu chủ con nhà giàu tới từ tỉnh thành này cảm thấy rất mất mặt.

Ánh mắt Tần Kế Nghiệp càng lúc càng lạnh, nhìn đám con nhà giàu đã tản đi bằng ánh mắt khinh thường.

Đám vô dụng không biết gì các cậu cũng chỉ xứng ăn no chờ chết, đợi khi nào các cậu chứng kiến sự lợi hại của anh Lý mới hối hận vì không được làm tay sai cho anh Lý.

Tần Kế Nghiệp đắc ý suy nghĩ.

Nhớ lại cảnh tượng Lý Phàm xử lý Bát Gia, Tần Kế Nghiệp càng cảm thấy mình làm đúng, cho dù bị nhà họ Tần đuổi khỏi nhà cũng phải làm tay sai cho Lý Phàm!

… Cố Bội Sam khóc lóc hoa lê đái vũ, mấy người bạn thân cũng vây quanh cô ta, bày tỏ sự đồng cảm với những gì Cố Bội Sam vừa trải qua.

“Bội Sam, cậu đừng khóc nữa, mau lau nước mắt rồi trang điểm lại đi, tên Lý Phàm khốn kiếp kia thật kiêu ngạo, lát nữa chúng tớ tìm người trả thù giúp cậu.”

“Cậu cả nhà họ Tần kia có phải não có vấn đề không? Không ngờ anh ta lại giúp Lý Phàm, đúng là không hiểu chuyện gì xảy ra.”

Cố Bội Sam lau nước mắt, cười khẩy: “Các cậu chờ xem đi, người tôi tìm chắc chắn có thể xử lý bọn họ, con chó cậu cả nhà họ Tần kia, anh ta không có não! Còn tên vô dụng Lý Phàm kia, lát nữa tôi sẽ bắt anh ta phải quỳ xuống dập đầu nhận sai với tớ!”

“Bội Sam, cậu quen nhân vật lớn nào à? Chưa nghe cậu nói bao giờ nha, có phải lại giấu đi ăn mảnh không? Giấu không giới thiệu cho chúng tớ.”

“Không phải, người ta không thích tớ, anh ấy thích con khốn Cố Hoạ Y cơ, nhưng cũng tốt, để Cố Hoạ Y làm nô lệ cho anh ta, đội nón xanh cho Lý Phàm, xem sau này chúng còn lên mặt với tớ thế nào!”

Cố Bội Sam càng nói càng tức giận, lấy điện thoại ra gọi cho cậu ba Lâm.

“Chào cậu ba, tôi là Cố Bội Sam, cháu gái Cố Thiệu Dũng.”

Cố Bội Sam yêu kiều nói.

“Cố Hoạ Y đến rồi đúng không? Cô ấy ở đâu? Tôi nóng lòng lắm rồi, hai ngày nay tôi thèm muôn chết rồi, hahaha.”

Cậu ba Lâm nóng lòng nói.

“Cậu ba, tôi đã cố hết sức lừa Cố Hoạ Y tới, vừa nãy bị thằng chồng rác rưởi của cô ta cho người đánh, anh phải trả thù cho tôi.”

“Hả?”

Cậu ba Lâm hơi kinh ngạc, sau đó trên mặt nở nụ cười xấu xa: “Haha, xem ra tên vô dụng đó còn là một tên cứng rắn ha, chắc chắn tôi sẽ báo thù cho cô, đến lúc đó tôi bảo cao thủ dưới trướng tôi chơi trò ‘nhặt xà phòng’ với cậu ta, đảm bảo cậu ta sẽ lên thiên đường luôn.”

“Vẫn là cậu ba biết chơi, anh đang ở đâu? Tôi đến gặp anh rồi dẫn đường cho anh.”

Cố Bội Sam cẩn thận suy nghĩ.

“Cũng được, tôi ở căn biệt thự cuối cùng, cô tới đây đi.”

Cố Bội Sam cúp máy, trong lòng hơi hưng phấn: “Xong rồi, các cậu về chờ tớ đi, tớ sẽ dẫn cậu ba đi tìm Lý Phàm và Cố Hoạ Y, chắc chắn bà đây phải lấy lại mặt mũi.”

“Vậy chúng tớ về chờ nhé, chờ cậu dẫn nhân vật lớn tới xử lý Lý Phàm và Cố Hoạ Y, cậu đừng để chúng tớ thất vọng đấy.”

Đám bạn thân quay người đi về, Cố Bội Sam nhanh chân vào phòng vệ sinh trang điểm lại, sau đó đi về phía vị trí của cậu ba Lâm.

“Cậu ba Lâm, thể diện của tôi dựa vào anh đấy, nhất định phải cố gắng nhé.”

Hai tay Cố Bội Sam siết chặt, cô ta lẩm bẩm, trong lòng cũng căng thẳng, thấp thỏm.

Dù sao Tần Kế Nghiệp cũng đã tự nhận mình là tay sai cho Lý Phàm, mặc dù Cố Bội Sam cảm thấy não anh ta có vấn đề.

Nhưng có Tần Kế Nghiệp cản trở, Cố Bội Sam cũng không dám khẳng định cậu ba Lâm có thể đánh bại được Tần Kế Nghiệp để xử lý Lý Phàm, nếu cậu ba Lâm không phải đối thủ của Tần Kế Nghiệp thì cuối cùng cô ta sẽ trở thành trò cười.

Cố Bội Sam suy nghĩ xa xôi, càng nghĩ lòng càng thấp thỏm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK