Phải biết rằng cho dù là Sở Trung Thiên thì cũng phải kính cẩn lễ phép trước Lý Phàm, nếu ngài Thiên là cấp dưới của Lý Phàm thì còn kém không nhiều lắm, huống chi ngài Thiên đúng là cấp dưới của Lý Phàm.
Nếu để ngài Thiên nghe được những lời này, có lẽ anh ta nhất định sẽ bị trách phạt vì xử lý không đúng mực. "Anh Bưu, anh nói có đúng hay không nào" Tông Tuấn Viễn dùng sức ám chỉ, cũng đưa cho Bưu một số tiền, nói: "Anh Bưu, làm phiền anh"
Sắc mặt Bưu trầm xuống, anh ta hối hận vì sao mình không mang một cái đao lại đây, nếu anh ta mang đạo đến đây, anh ta nhất định sẽ chém cho đầu đối phương nở hoa mới yên được.
Chính mày muốn tới công chuyện thì cũng đừng kéo tao xuống nước cùng. Tông Tuấn Viễn nhìn thấy anh Bưu không nói lời nào, nghĩ rằng đối phương cam chịu, anh ta bèn trêu tức nói: "Bây giờ mày quỳ xuống dập đầu với tao, sau đó cút đi, tao sẽ không chấp nhặt với mày, nếu không thì mày chờ bị đánh gãy chân đi."
Lý Phàm như cười như không hỏi: "Ai tới đánh gãy?" "Đương nhiên là anh Bưu của tao" Tông Tuấn Viễn mạnh mẽ ôm Bưu, nói.
Bưu nghe vậy thì người lập tức toát mồ hôi lạnh, anh ta lạnh lùng nhìn Tông Tuấn Viễn rồi đẩy Tông Tuấn Viễn ra xa.
"Anh Lý, tôi không biết là anh, nếu tôi biết là anh thì tôi tuyệt đối không nhúng tay, người này làm nhục anh Lý, tôi sẽ xử phạt anh ta."
Rốt cuộc Bưu không thể giữ im lặng được nữa, nếu tiếp tục im lặng như vậy thì anh ta sẽ bị Tông Tuấn Viễn hại chết, anh ta vội phủi sạch quan hệ với Tông Tuấn Viễn.
Tông Tuấn Viễn lập tức trợn tròn mắt, tình huống này là thế nào, sao anh Bưu lại đột nhiên nói thế, điều này làm cho hắn nhất thời không hiểu ra sao, điều làm hắn càng kinh ngạc chính là anh Bưu lại gọi Lý Phàm là anh Lý.
Anh Bưu là ai? Anh Bưu chính là cánh tay dưới ngài Thiên, chính là loại dưới một người trên vạn người, nhưng hôm nay Tông Tuấn Viễn đã hoàn toàn bị đảo lộn nhận thức.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không dám tin đây là sự thật. "Anh Bưu, chuyện gì vậy, anh quen anh ta à?" Tông Tuấn Viễn có dự cảm không tốt, hắn khẽ nuốt nước bọt. Theo thái độ của anh Bưu vừa rồi, hắn biết chuyện này xong, nói không chừng chính mình cũng xong. Bưu lạnh lùng liếc nhìn: "Ngài Thiên cũng phải tôn kính gọi anh Lý, tao quen biết anh Lý chính may mắn ba đời"
Tông Tuấn Viễn giật mình, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy anh Bưu thấp kém như vậy, nhất là khi hắn nghe thấy ngài Thiên cũng phải gọi Lý Phàm là anh Lý, có thể tưởng tượng thân phận này đáng sợ cỡ nào.
Bưu cười lạnh nói: "Vừa rồi mày nói muốn anh Lý quỳ xuống trước mày, đúng không?"
"Cái này, tôi chỉ nói giỡn thôi" Tông Tuấn Viễn vội vàng xua tay, đến ngài Thiên và anh Bưu cũng không dám đắc tội Lý Phàm, huống chi một kẻ cậu ấm quần áo lụa là như hắn.
Bưu hiển nhiên không quan tâm nhiều thế, hôm nay đối phương lừa anh, đồng thời làm nhục anh Lý, anh không thể làm cho anh Lý chịu nhục vô cớ được.
Anh ta đá một chân, Tông Tuấn Viễn không có nền móng võ thuật, lại thêm cơ thể khá yếu, cho nên khi bị đá như vậy, hắn lập tức cong người, không khác gì tư thế quỳ xuống.
"Muốn anh Lý quỳ xuống trước mày, ai cho Tông Tuấn Viễn mày lá gan lớn như vậy." Lời nói của Bưu cực kỳ vang dội, tim Tông Tuấn Viễn đập gia tốc không ít, hắn tức khắc bị dọa, mặt mũi trở nên tái nhợt.
Tông Tuấn Viễn không dám lên tiếng, khi hắn nhìn đến đôi mắt của Bưu, lúc này hắn mới vội vàng dập đầu xin lỗi Lý Phàm: "Ông nội Lý, con sai rồi, ông đừng để trong lòng, là con có mắt không tròng"
Lý Phàm nhìn dáng vẻ khiếp nhược của đối phương cũng không có dao động gì.
Hai mắt Trương Linh bắt đầu sáng lên khi nhìn về phía Lý Phàm, cô ta không ngờ Cổ Họa Y thế mà lại có một người chồng như vậy.