Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng anh ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc, rượu đầu, cái này cũng có thể cất giữ, sao Lý Phàm có thể có được? Trừ khi Lý Phàm thật sự có người bạn đại lão gì đó? 

Sau khi nghĩ đến đây, anh ta không khỏi giật mình, vậy không phải nói, anh ta phải gọi Lý Phàm là ông nội? Nhưng ở dưới đám đông, nếu anh ta gọi ra, vậy không phải rất mất mặt sao. 

“Ông vẫn đi qua một bên hóng mát đi” Thôi Trí Minh đẩy vua rượu một cái, vốn dĩ muốn thông qua vua rượu để chế giễu Lý Phàm, ai biết được lại là tự lấy đả đập chân mình. 

Vua rượu cũng không tức giận, vui vẻ rời đi. 

“Hừ, ông ta uống nhiều rồi” Thôi Trí Minh che giấu sự chột dạ nói. 

Thực ra hầu hết mọi người đều biết chai rượu này là thật, nhưng bọn họ đều sợ đắc tội với Thôi Trí Minh, mới lựa chọn đứng về phía Thôi Trí Minh. 

Lý Phàm thờ ơ nói: “Chai rượu này tôi vẫn cho cậu, bây giờ cậu nên thực hiện lời hứa của anh.” 

“Mày nhắc đến một câu nữa thử xem? Thôi Trí Minh lập tức nổi giận, anh ta không biết Lý Phàm lấy rượu trân tàng này từ đầu, nhưng thân phận của đối phương như vậy lại luôn ép hỏi anh ta khiến anh ta rất mất giá. 

Anh ta cảm thấy rõ ràng thân phận của mình thấp đi, hơn nữa rất nhiều người đang nhìn anh ta, đối phương còn nhắc đến chuyện không nên nhắc đến, đây rõ ràng là khiến anh ta mất mặt mà. 

“Một vừa hai phải thôi, nhân lúc cậu Thôi vẫn chưa tức giận, mày mau đi đi” “Cậu Thôi không lấy mạng của mày đã là tốt lắm rồi, còn ở đây quấn lấy không thôi.” “Mau cút đi, nếu không mày sẽ hối hận đó” 

Đám bạn xấu của Thôi Trí Minh cũng đuổi Lý Phàm đi, như vậy, bọn họ cũng có thể có mối quan hệ tốt với Thôi Trí Minh, đây là một cơ hội tốt, đương nhiên bọn họ không thể bỏ qua. 

Thôi Trí Minh hài lòng gật đầu, thứ anh ta muốn thấy chính là kết quả như thế này, một khi Lý Phàm bị đuổi đi, đối với anh ta mà nói là một chuyện vô cùng tốt. 

Lý Phàm kiềm nén cơn tức giận, nói: “Tôi còn có một bữa tiệc phải tham gia” 

“Mày còn tham gia tiệc gì nữa, người như mày ăn cơm thừa cũng dễ dàng cho mày rồi, tao không muốn nhìn thấy mày nữa, mau cút đi” Thôi Trí Minh ngang ngược, vô lý nhìn Lý Phàm, giọng điều tràn đầy sự chế nhạo. 

Lông mày Lý Phàm nhướng lên, như này có chút quá đáng, từ đầu đến cuối đối phương vẫn luôn khiêu khích anh, bây giờ ngay cả đi đâu cũng muốn quản, lạnh lùng nói: "Cánh tay của cậu dài như vậy sao? Quản rộng như vậy? Tôi đi đầu cậu cũng muốn quản?” 

 

Lý Phàm vẫn luôn ẩn nhẫn, nhưng hôm nay anh đang dần mất kiên nhẫn, vừa vào đã bị nhắm vào như vậy, tâm trạng của anh hoàn toàn bị phá hỏng. 

Nhật thời tất cả mọi người ở đây đều bị lời nói của Lý Phàm làm cho sửng sốt, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng xấu hổ, sắc mặt mọi người đều rất phức tạp, nhưng phần lớn đều là ánh mắt xem trò vui. 

"Ái chà, mày còn dám nổi giận với tạo cơ, tay tạo dài thế đấy, nói cho mày biết, khách sạn này là do bạn tốt của tao mở đấy." Sau một hồi sửng sốt, Thôi Trí Minh cười nhạt một tiếng, tỏ vẻ mày không vừa mắt tạo nhưng lại chẳng đánh được tạo. 

Lý Phàm mất kiên nhẫn, nói: "Giờ tôi không muốn dây dưa với cậu, tránh ra ngay cho tôi." 

Trong mắt Thôi Trí Minh, đối phương chỉ là một tên nghèo túng, một tên nghèo túng dám thách thức uy quyền của hắn ta, điều này khiến hắn ta cực kỳ khó chịu. 

Ngược lại, hắn ta cảm thấy mình chịu thiệt, sắc mặt dần trở nên u ám, đối phương làm hắn ta mất mặt như vậy, hắn ta phải cho đối phương nếm thử sự lợi hại của mình. 

"Thôi Trí Minh tao là một nhân vật có tiếng ở Hán Thành này, mày là ai mà dám nói chuyện với tao như thế, nói cho mày biết, kể cả tạo có khạc một bãi đờm, mày cũng phải há mồm hứng cho tao." Thôi Trí Minh ngạo nghễ chỉ vào Lý Phàm mà nói. 

Mọi người cũng hùa theo: "Cậu Thôi bá lắm, không hổ là cậu Thôi, chúng tôi phải học theo cậu." 

Nghe thấy những lời khen ngợi, Thối Trí Minh rất hưởng thụ vầng hào quang như vậy. Lúc này, Khang Văn Hân cũng không đợi được nữa, anh ta thấy thời gian đã trôi qua nửa tiếng, không khỏi thở dài, xem ra hôm nay sư phụ sẽ không tới đâu. 

Anh ta cũng không trách sư phụ cho anh ta leo cây, sư phụ có thể đồng ý đã là nể mặt anh ta lắm rồi, bất kể thế nào, anh ta vẫn muốn gọi điện thoại cho sự phụ hỏi một chút. 

Sau khi chuông điện thoại của Lý Phàm vang lên, anh bấm nhận. "Sư phụ, hôm nay thầy không đến được ạ?" "Không phải, đã đến rồi, nhưng bị mấy thằng ngu chặn lại" "Cái gì? Là ai to gan thế? Sư phụ, thầy chờ đó, con ra ngay" 

Khang Văn Hân lập tức đứng ngồi không yên, chẳng trách sư phụ vẫn chưa tới, hóa ra là vì chuyện này, không ngờ ngay trong công ty mình lại có mấy thằng ngu dám gây sự với sự phụ, như vậy không phải đang cố ý chống lại anh ta sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK