CHƯƠNG 246: ĐÁNH HAY LẮM!
Khách khứa sôi nổi bàn tán thân phận của Tiền Phúc, ánh mắt khi nhìn Tiền Phúc cũng phát sáng, giống như sói đói thấy đồ ăn ngon, ai cũng muốn xông lên ôm đùi Tiền Phúc.
Đừng nói là ôm đùi, chỉ cần víu được một đầu ngón tay của Tiền Phúc là có thể trải qua những tháng ngày tươi đẹp tự do tự tại rồi.
“Gặp mặt chủ tịch Tiền ở đây, nhất định phải đi lên tạo mối duyên lành.”
“Có thể nói vài câu với chủ tịch Tiền vậy tôi coi như là người có phúc phận rồi, còn nếu có thể để lại ấn tượng tốt trong mắt chủ tịch Tiền, vậy thì có thể phấn kích đến mức ngủ không được.”
“Mau chóng tiến tới hỏi thăm chủ tịch Tiền đi, nếu chậm sợ rằng chúng ta không có chỗ đứng luôn đó, mau lên.”
Khách khứa đều đã rục rịch, ông cụ Vương cũng cực kì sốt ruột, vội vàng nó: “Mấy con còn đứng đờ ra đó làm gì, mau chóng đỡ ba tới, nhanh chóng hỏi thăm chủ tịch Tiền”
Vương Kim Sơn, Vương Kim Hải đỡ ông cụ Vương, nhanh chóng đi về phía Tiền Phúc.
Sắc mặt của Vương Tông Huyền, Vương Tông Hằng, Vương Tông Thành cũng trở nên rất khó coi, không nghe lọt lời bàn tán của khách khứa mà đang suy nghĩ tại sao Lý Phàm có thể ngồi lên chiếc Rolls-Royce Phantom chứ? Nếu chiếc Rolls-Royce bình thường thì thôi đi, nhưng đây là chiếc Rolls-Royce Phantom hơn ba mươi tỷ, tên nghèo hèn Lý Phàm đó không thể ngồi lên được! “Lý Phàm đúng là quá đáng, giờ phút này rồi mà còn giả vờ giả vịt nữa, còn tưởng mình là chân long thiên tử thật.”
“Không thể để nó cứ tiếp tục phách lối ở đây được, phải đi qua cho nó biết tay.”
Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành lẩm bẩm, hai người cùng xông tới chỗ Lý Phàm, Vương Tông Huyền cũng theo sau, trong lòng tức giận bất bình. Ông cụ Vương và khách khứa đi tới chỗ Tiền Phúc, càng đến gần Tiền Phúc, bước chân của mọi người càng chậm, mỗi một người đều đang nhanh chóng suy nghĩ nên chào hỏi Tiền Phúc như thế nào. Lúc này thì đám người Vương Tông Hằng đã vọt qua đoàn người của ông cụ Vương, cùng nhau đứng trước mặt Lý Phàm, mặt mũi dữ tợn nhìn Lý Phàm.
“Á à, cái đồ vô dụng như mày đúng là biết giả vờ quá thể, vờ vịt ở trong kia xong lại ra đây giả vờ. Chắc là mày tích tiền cả nửa năm trời để thuê Rolls-Royce Phantom đến khoe khoang chứ gì.”
“Ông già này chắc là đồ tài xế mày thuê đến đến giả vờ chứ gì? Mày thuê tài xế thì thuê thằng nào trẻ tuổi khỏe khoắn, chứ mời ông già thì chỉ hợp làm quản gia thôi. Mày đúng là chẳng hiểu biết gì mà còn ở đây giả vờ các kiểu!”
“Họa Y à, thằng chồng vô dụng của em làm thế là em cũng ủng hộ đúng không? Hai đứa em đúng là nồi nào úp vung nấy, lừa ông nội, lừa bọn anh từ đầu đến cuối!”
Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành mở hết hỏa lực giễu cợt Lý Phàm và Cố Họa Y một trận, ông cụ Vương và khách khứa đều sững sờ, ánh mắt đờ ra nhìn sắc thái sống động của Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành.
Vương Tông Huyền thì không vội vàng và chế giễu, mà đứng bên cạnh cẩn thận quan sát. Họa Y bất đắc dĩ thở dài, gặp phải người thân như thế này thì không biết nên nói gì nữa rồi, sắc mặt Lý Phàm vẫn bình thản, coi Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành như chó đang sủa.
Nhưng Tiền Phúc lại không nhịn được, có câu chủ bị nhục nhã thần liều chết, cảnh tượng trước mắt là thiếu chủ đang bị sỉ nhục, mình là bề tôi thì phải liều chết bảo vệ chủ!
Tiền Phúc tức nổ phổi, chỉ thẳng Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành mà tức giận hét: “Hai người tìm chết đúng không mà dám nói bậy trước mặt tôi!”
“Úi giời, ông già này ông cũng được đấy, muốn ăn vạ trước cửa nhà bọn này đúng không? Ông đứng có tưởng bọn này sợ ông nhé, ở cả cái vùng Hán Thành này, chưa có chuyện gì khiến nhà họ Vương này bất bình được.”
“Ông già à, tôi hỏi ông Lý Phàm cho ông bao nhiêu vậy? Chúng tôi trả ông gấp đôi, chỉ cần ông vạch trần nó, tôi trả ông gấp năm gấp mười gì cũng được.”
Tiền Phúc tức đến mức cả người run rẩy: “Tự tìm chết, hai người đúng là tự tìm chết, đừng có tưởng nhà họ Vương bọn mày có thể phách lối được. Tôi chỉ cần nói một cậu thì lập tức khiến nhà họ Vương mày tan thành mây khói!”
“Xi!”
Vương Tông Hằng nhổ nước bọt, khinh thường nói: “Ông già giả vờ tài tình quá, sao diễn kịch độ lên người ông à? Bên cạnh thằng vô dụng Lý Phàm này chẳng ai ra gì cả, tôi thấy ông cũng là đồ ngu thôi.”
“Còn dám dọa chúng tôi ư, nếu chúng tôi không phải là người lính già yêu trẻ thì đã đánh ông bầm dập không ai nhận ra từ lâu rồi.”
Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành vẫn đang nhiệt tình nói bậy, ông cụ Vương đứng cách đó không xa sợ hãi đến mức xỉu, không ngừng lẩm bẩm: “Nghiệp chướng, sao lại nuôi ra hai tên nghiệp chướng này!”
Mắt Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải liên tục giật giật, gò má co rút, máu trong người sắp động lại rồi.
Khách khứa bên cạnh thì dùng ánh mắt khác thường nhìn người nhà họ Vương, thấy rằng lần này nhà họ Vương hết đường yên ổn rồi. Đắc tội nhóm người Ngô Đạo Văn thì còn có thể nghĩ cách hòa giải đền bù, đắc tội Tiền Phúc, sợ rằng cả nhà họ Vương tan thành mây khói thật.
“Con cháu nhà họ Vương nổi cơn điên sao, sao dám làm thế với chủ tịch Tiền chứ? Chúng ta sẽ không bị dính dáng chuyện này chứ?”
“Tôi thấy chuyện này không ổn rồi, chủ tịch Tiền có địa vị cao thế nào, làm có thể chịu đựng cơn giận thế được.”
“Lần này nhà họ Vương chọc phải đại họa ngất trời, chắc rằng tiệc mừng thọ hôm nay phải thành tang lễ rồi đây.” Khách khứa xì xào bàn tán, không ít người bắt đầu lui ra sau, đứng xa xa vây xem, sợ rằng đứng gần sẽ bị liên lụy.
“Hai tên này ăn thuốc súng rồi, lúc này còn nổi điên gì nữa, mau lôi đi đi.”
Vương Lam nhỏ giọng nhắc nhở. Ông cụ Vương hất bàn tay đỡ mình của Vương Kim Sơn và Vương Kim Hải ra, run rẩy đi tới chỗ Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành. Hai người Vương Tông Hằng đang nhiệt tình nói, không chú ý ông cụ Vương đã tới. Ông cụ Vương tới bên cạnh hai người, dùng sức vung tay đánh hai người. Bốp bốp! Hai tiếng tát siêu vang, tát cho Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành ngậm miệng lại.
“Hai cháu điên rồi đúng không? Dám bất kính với chủ tịch Tiền như thế ơi? Quỳ xuống cho ông, xin lỗi chủ tịch Tiền đi!” Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành nhìn nhau, ánh mắt đầy sợ hãi, không biết chủ tịch Tiền trong miệng ông cụ Vương là ai.
Ban nãy hai người chỉ lo hâm mộ ghen ghét Lý Phàm ngồi Rolls-Royce Phantom nên chẳng để ý người ta bàn tán về thân phận của Tiền Phúc.
Vương Tông Huyền rụt ra sau, trà trộn vào trong đoàn người, trong đầu nghĩ may mà mình cẩn thận, nếu không thì đã xui xẻo như bọn họ rồi.
Thấy Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành sững sờ ra đấy, ông cụ Vương mạnh mẽ cắn răng, lại vung tay tát hai người. Bốp bốp! Sau khi tiếng vang giòn giã, ông cụ Vượng râu tóc dựng ngược mà gào lên: “Quỳ xuống! Nghe chưa?”
Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành nhìn ông cụ Vương, rồi nhìn thêm sắc mặt của ba và khách khứa, cuối cùng cũng nhận ra mình gây họa lớn rồi.
Đầu gối hai người mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Tiền Phúc: “Chủ tịch Tiền, xin lỗi, chúng tôi không biết thân phận của ông nên..”
“Hừ!”
Tiền Phúc hừ lạnh: “Xin lỗi ngài Lý đi!”