Lúc người đàn ông định quật ngã Lý Phàm, thì sửng sốt, không ngờ anh ta lại mạnh như thế, nên quyết định liều mạng với anh ta, nhưng mặc kệ anh dùng cách nào, cũng không có tác dụng.
Anh nhận ra sức của mình quá yếu, như đá chìm đáy biển.
Người đàn ông rất ngạc nhiên, chuyện này không đúng cho lắm, sao sức của anh ta lại mạnh đến thế, vượt xa sức tưởng tượng của anh.
Dù anh làm thế nào cũng không thể lay động Lý Phàm.
Lý Phàm nhìn anh ta như một tên ngốc, rồi nhẹ nhàng thoát khỏi đàn ông, anh ta cảm thấy hổ khẩu của mình tê cứng, thì cực kỳ kinh ngạc nhìn Lý Phàm, như đang nhìn thấy quái vật.
Sức của anh cũng khá là mạnh, nhưng Lý Phàm càng mạnh hơn, thậm chí còn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
“Được lắm ranh con, xem ra tôi đã xem thường anh rồi.” Người đàn ông hừ lạnh.
Lý Phàm không nói gì, mà bỗng vung nắm đấm về phía người đàn ông.
Người đàn ông định giơ tay lên đỡ theo bản năng, nhưng sau đó anh đã mất bình tĩnh, vì cú đấm này của Lý Phàm quá mạnh, nên anh vừa đỡ lấy nó đã nhanh chóng lùi về sau mấy bước.
Từ đó, người đàn ông đã nhận ra mình cách quá xa Lý Phàm, nên hít sâu một hơi, biết dù mình có đánh tiếp thì chắc chắn cũng sẽ thua.
“Tôi nhận thua.” Giờ người đàn ông đành phải giơ tay lên nói.
Lý Phàm cười đáp: “Anh nhận thua thì tốt, nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì cần gì phải như thế.”
Doanh Nhi chứng kiến cảnh tượng này thì nhất thời mất bình tĩnh, cô rất có lòng tin về bạn trai mình, vốn định nhờ anh ta dạy cho Lý Phàm một bài học, ai dè bạn trai cô lại chẳng thể làm gì Lý Phàm.
Sau khi quay lại, người đàn ông áy náy nói: “Xin lỗi, tên này quá lợi hại, nên anh cũng bó tay.”
Nhưng Doanh Nhi lại không muốn nghe lời giải thích của anh ta, mà hừ lạnh: “Anh đừng giải thích với em nữa, em biết anh đang cố ý nhường anh ta.”
Người đàn ông nghe vậy thì cười cay đắng, không biết nên giải thích thế nào.
Thật ra trong lòng anh biết rất rõ, anh không phải là đối thủ của Lý Phàm, nếu đánh tiếp, e rằng anh mới là người thua cuộc.
Sau khi vượt qua sóng gió này, Lý Phàm mới dẫn Cố Họa Y và Trần Hiểu Đồng rời khỏi Thiên Hải Chi Lữ.
Ba người Lý Phàm vừa ra khỏi Thiên Hải Chi Lữ, đã bị người khác nhận ra, người tới là một tên theo đuổi Cố Họa Y, anh ta thấy Lý Phàm đi cạnh cô thì trong lòng rất tức tối.
Trong mắt anh, Cố Họa Y là nữ thần của anh, nhưng anh không ngờ cô lại đứng cạnh Lý Phàm.
Trong lòng anh gần như đã dấy lên nỗi kích động và suy nghĩ muốn giết chết Lý Phàm.
“Anh là ai, tại sao lại đứng cạnh Cố Họa Y?” Tên theo đuổi Cố Họa Y lên tiếng chất vấn ngay.
Lý Phàm nhíu mày nhìn tên theo đuổi Cố Họa Y, chuyện này liên quan gì đến anh ta? Anh không hiểu tại sao đối phương lại đột ngột hỏi như thế.
“Xin lỗi, tôi không hiểu ý của anh cho lắm.” Lý Phàm từ tốn đáp.
Tên theo đuổi Cố Họa Y cười khẩy: “Anh hoàn toàn không xứng với Cố Họa Y, tôi khuyên anh tốt nhất nên cách xa cô ấy một chút, vì cô ấy là của tôi.”
Dù Lý Phàm bình tĩnh đến đâu, cũng nhíu mày khi nghe xong câu này, rồng cũng có vảy ngược, mà Cố Họa Y chính là vảy ngược của anh, nhưng anh ta lại nói như thế, làm Lý Phàm cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng tên theo đuổi đó chẳng hề để tâm, mà vẫn ngang ngược với Lý Phàm: “Anh tới từ đâu thì cút về chỗ đó cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, bằng không tôi sẽ cho anh đẹp mặt.”
“Thế à?” Lý Phàm cười híp mắt hỏi.
Tên theo đuổi đó nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, thì có dự cảm không lành, không hiểu sao ánh mắt đó lại khiến anh sợ hãi.
Nhưng tên theo đuổi đó nghĩ Lý Phàm chỉ là tên vô dụng, nên chẳng hề để bụng, trong lòng không khỏi đắc ý.