Khách sạn Hán Thành.
Một bóng dáng khá xinh đẹp, đang trong đại sảnh khách sạn lo lắng bồi hồi, thỉnh thoảng ngó nhìn đồng hồ Patek Philippe đeo trên tay. Đây là Trần Thanh Mai con gái của bạn học nữ, mối tình đầu mà hôm qua Cổ Thiệu Huy nhắc đến, lúc này đang chờ Lý Phàm đến.
Người giữ cửa đẩy cửa chính khách sạn ra, Lý Phàm bước nhanh vào. Trần Thanh Mai nhìn Lý Phàm, sau đó cúi đầu nhìn điện thoại, trên màn hình điện thoại di động rõ ràng là ảnh chụp Lý Phàm. Sau khi xác định người đến chính là người mình muốn chờ, Trần Thanh Mai nở nụ cười xán lạn, xinh đẹp không gì sánh được.
Mấy người khách của khách sạn nhìn Trần Thanh Mai đến ngơ ngẩn, giống như dáng vẻ háo sắc của Trư Bát Giới vậy. Lý Phàm vẻ mặt bình tĩnh đi đến trước mặt Trần Thanh Mai, dường như trước mắt anh không phải cô gái xinh đẹp như hoa mà chỉ là một cô gái dung mạo bình thường.
Mỗi ngày đều đối mặt với sự xinh đẹp của Cố Họa Y, đã khiến Lý Phàm sớm miễn dịch với người đẹp bình thường, dù Trần Thanh Mai khá xinh đẹp, nhưng khí chất và sức hấp dẫn lại kém một bậc.
Trần Thanh Mai thấy Lý Phàm vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thấy mất mát, thậm chí có chút hoài nghi sức hấp dẫn của dung mạo bản thân.
Liếc nhìn những người xung quanh, nhìn thấy dáng vẻ chảy nước miếng của không ít đàn ông với mình, Trần Thanh Mai mới lấy lại chút lòng tin đối với dung mạo của mình.
Xem ra không phải mình không đủ xinh đẹp, mà là Lý Phàm quá lạnh lùng, căn bản không biết thưởng thức cái đẹp.
"Anh Lý, anh rất đúng giờ nha”
Trần Thanh Mai nhấn mạnh chứ rất , có chút oán trách Lý Phàm đến đúng giờ, khiến một người đẹp như mình ở đại sảnh đợi nửa ngày. Trước kia đều là người khác chờ Trần Thanh Mai, đây là lần đầu tiên cô phải chờ người ta. Lý Phàm tiêu sái nhún vai, thoải mái nói: "Đúng giờ là phẩm chất tốt đẹp, phẩm chất của tôi luôn rất tốt.”
Nụ cười của Trần Thanh Mai cứng lại, cô không ngờ sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nghĩ thầm Lý Phàm này đúng là kiêu ngạo, nếu không phải vì bị người khác uy hiếp, cô sẽ không thèm liên hệ với người đàn ông như vậy.
"Tình cảm vợ chồng của anh Lý chắc là không hòa thuận nhỉ?" Lý Phàm kinh ngạc nhìn Trần Thanh Mai một chút. "Tình cảm của tôi và bà xã rất tốt, nên cô đừng nghĩ đến làm kẻ thứ ba xen vào: “
Nghe thấy Lý Phàm nói như vậy với Trần Thanh Mai, rất nhiều đàn ông bên cạnh sốt ruột đến mức dậm chân bình bịch.
Người anh em à, đây là cơ hội cực tốt đấy, sao cậu có thể trả lời như vậy chứ. Rốt cuộc, cậu có biết tán gái hay không? Nếu cậu không biết thì hãy tránh ra nhường vị trí đó cho chúng tôi, giai nhân cỡ này, thật khiến người ta không kìm được muốn âu yếm.
Trần Thanh Mai ngơ ngác nhìn Lý Phàm, thật muốn mua khối đậu hũ đập chết mình, vừa rồi, có phải não bị co hay không mà lại hỏi Lý Phàm vấn đề như vậy, lúc này Trần Thanh Mai thật muốn tát cho bản thân một tát.
Trần Thanh Mai trừng mắt lườm Lý Phàm một cái, rồi quay người đi về phía thang máy.
Lý Phàm thong thả đi theo phía sau cô.
Nhận ủy thác của người ta thì phải dốc sức vì người ta, phẩm chất của Lý Phàm hết sức ưu tú, nên cũng không vì thái độ của Trần Thanh Mai mà gây sự.
Trong thang máy chỉ có hai người Lý Phàm và Trần Thanh Mai, cô đảo mắt, dịch bước chân tới gần Lý Phàm. "Tôi khá tò mò về người phụ nữ của anh, có thể nói cho tôi một chút về cô ấy không?"
Lý Phàm hơi nhíu cau mày, sắc mặt cổ quái nói: "Sao cô lại cảm thấy hứng thú với người phụ nữ của tôi chứ? Bình thường mà nói thì cô nên cảm thấy hứng thú với tôi mới đúng, chẳng lẽ cô có khuynh hướng đặc thù?"
Trần Thanh Mai ôm ngực, cố nén xúc động muốn thổ huyết: "Anh hiểu lầm rồi, khuynh hướng tính dục của tôi rất bình thường. Tôi tò mò về anh nên mới tò mò về người phụ nữ của anh, muốn biết người phụ nữ như thế nào mới có thể chịu đựng ngày ngày sống cùng với anh mà thôi.”
Lý Phàm cười nói: "Người phụ nữ có thể sống cùng tôi, ít nhất đời trước đã cứu vớt dải ngân hà, đời này mới có cơ hội ở bên tôi, hưởng thụ nhân sinh rực rỡ nhất”
Trần Thanh Mai hơi sửng sốt, chợt đưa tay che miệng lại, bật cười lớn. "Anh thật đúng là... biết nói chuyện nha, rất có khả năng tự dát vàng lên mặt mình” "Xưa nay, tôi chưa từng dát vàng lên mặt mình, dù sao tôi khiêm tốn như vậy, chưa từng khoe khoang năng lực bản thân, cô nghĩ về tôi như vậy là do cô chưa biết rõ về tôi mà thôi.”
Trần Thanh Mai khoanh hai tay trước người, hai vai khẽ run lên, cô mím môi, khẽ nói: “Vậy tôi có thể đi sâu tìm hiểu anh một chút không?" Lý Phàm ngạc nhiên nói: "Đi sâu? Cô nói là loại đi sâu nào? Ngày nay, con gái thật quá bạo dạn rồi, vấn đề như vậy mà cũng có thể tùy tiện nói ra sao?" "Anh muốn chết! Người ta nói không phải loại đi sâu đó, tôi thật sắp bị anh làm cho tức chết rồi.”
Trần Thanh Mai tức giận muốn cào tường, giẫm mạnh hai chân nói: "Không chém gió với anh nữa, giờ tôi nói chuyện nghiêm chỉnh với anh đây, đối thủ lần này rất không đơn giản, nếu không tôi cũng không mời anh ra tay: “
Lý Phàm ngáp một cái, hết sức thoải mái nói: "Vậy cô hãy nói tôi nghe xem nào, tôi cũng đang muốn nghe một chút, dù sao giải quyết bọn chúng cũng không mất mấy phút”
"Anh đứng đắn một chút, đối thủ của anh là cao thủ giới cờ bạc, Khoái Thủ Vương có biệt danh là Thiên Vương, nghe nói tốc độ tay của anh ta đã vượt qua hình ảnh của máy quay phim tốc độ cao, nói đúng là, dù có dùng máy quay phim tốc độ cao để chụp lúc anh ta ra tay thì cũng chưa bao giờ nhìn ra anh ta chơi bẩn thế nào?
"Ừm hừ, nghe có vẻ thú vị đấy, nhưng cũng chỉ làm được như vậy thôi à, đối thủ nhỏ mà thôi.” Nhìn dáng vẻ không quan tâm của Lý Phàm, lông mày Trần Thanh Mai nhướng lên, cô thật muốn bóp mạnh Lý Phàm một cái. "Lý Phàm, tôi thừa nhận anh rất mạnh, nhưng xin anh đừng coi thường anh hùng thiên hạ có được không, Khoái Thủ Vương đó đã thắng khắp các sòng bạc lớn trên thế giới, ghi chép cao nhất là một đêm ở sòng bạc lớn hải ngoại thẳng năm nghìn bốn trăm tỷ đấy.”
"Chà chà, đánh bạc kiếm tiền như thế sao, đáng tiếc tôi chỉ có thể đổ xúc xắc, nếu không tôi sẽ thắng khắp các sòng bạc trên thế giới, xoay một vòng là có thể trở thành tỷ phú rồi.” Lý Phàm gật gù đắc ý nói.
Thấy Lý Phàm không hề nghiêm túc, Trần Thanh Mai tức giận, nghiền hàm răng ngà, hận không thể túm lấy Lý Phàm cắn mạnh một cái.
"Anh biết khái niệm một đêm thắng năm nghìn bốn trăm tỷ không? Có thể thắng như vậy, thứ nhất phải gian lận đến cảnh giới sòng bạc không nhìn ra, không bắt được, thứ hai phải thắng được tất cả các cao thủ trấn giữ sòng bạc, anh phải biết, trong sòng bạc đều có cơ quan có thể giúp nhà cái gian lận, dưới tình huống như vậy mà anh ta vẫn có thể thắng, thì kỹ thuật gian lận phải hết sức cao”
Trần Thanh Mai kiên nhẫn giải thích cho Lý Phàm một hồi, hi vọng Lý Phàm có thể nghiêm túc một chút.
Lý Phàm xua tay, sau đó dùng ngón út móc móc lỗ tại: "Được rồi, tôi biết Khoái Thủ Vương đó lợi hại là được rồi nhỉ, ông ta có bản lĩnh lớn, kỹ năng giỏi, có cần tôi trực tiếp đi nhận thua hay không?"
"Anh, anh thật sắp làm tôi tức chết rồi!" Trần Thanh Mai vành mắt phiếm hồng, cảm thấy mình thật sắp bị Lý Phàm chọc cho tức điên lên.
"Đinh"
Cửa thang máy từ từ mở ra, đánh gãy cảm xúc phẫn nộ của Trần Thanh Mai.