Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phàm cũng không ngốc, anh cũng nhận ra Ngũ Long Vương nhất định đã đánh đám người Trúc Hoa Nguyệt, nên lạnh lùng lườm ông ta. 

Ngũ Long Vương nhìn thấy Lý Phàm thì lập tức rùng mình, kinh ngạc không dám nói ra lời, ông ta không ngờ người xông vào đây là Lý Phàm, nếu biết là Lý Phàm. 

Ông ta có mười lá gan cũng không dám kêu gào với Lý Phàm. Ngũ Long Vương chết lặng, Lý Phàm về sớm quá, ông ta đã lợi dụng lúc Lý Phàm không có ở Hán Thành mới dám làm càn.

Hiện tại nhìn thấy Lý Phàm giống như mèo nhìn thấy chuột, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Lý Phàm thản nhiên nói: "Bớt dài dòng văn tự đi, ông tưởng tôi không biết ông đang nghĩ gì à? Ngũ Long Vương lập tức chột dạ cúi đầu, lúc này không biết nên nói gì nữa.

"Cậu Lý, tôi sai rồi."

Ngũ Long Vương vội vàng giải thích, ông ta chủ yếu là muốn bảo vệ tính mạng nên cũng bất chấp mặt mũi. 

Lý Phàm thấy Ngũ Long Vương nhận thua thì không hề dao động, anh đã sớm nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông ta rồi, ông ta chỉ muốn gây sự thôi.

Nếu đã như thế, anh cũng muốn xem thử rốt cuộc đối phương muốn giở trò gì. Ngũ Long Vương nhìn thấy Lý Phàm thì nhất thời không biết phải nói gì, yêu cầu trong lòng ông rất đơn giản, đó là mong anh tha cho ông một mạng.

Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Ông làm những chuyện như vậy mà vẫn muốn tôi tha cho ông, ông suy nghĩ quá ngây thơ rồi đấy”

Ngũ Long Vương nghe vậy thì á khẩu tại chỗ, ông rất mơ màng, không ngờ Lý Phàm lại nói thế, nên nhất thời lạnh mặt nhìn anh. 

Tất nhiên Lý Phàm sẽ không dễ dàng tha cho Ngũ Long Vương, Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt đều bị Ngũ Long Vương đánh, nên anh không thể để ông ta sống tốt. 

Ngũ Long Vương rất bất ngờ, ông hít sâu một hơi, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm thì trong lòng có dự cảm không lành, ông rất lo lắng anh sẽ không tha cho mình. 

Lý Phàm không nói câu nào đã tát vào mặt Ngũ Long Vương, ông ta gần như không kịp phản ứng lại, chỉ có thể giương mắt nhìn Lý Phàm.

Ngũ Long Vương chưa từng chịu sỉ nhục thế này, nên quát lên ngay: “Cậu dám đánh tôi?”

Lý Phàm cười nói: "Thì sao, tôi có gì mà không dám đánh ông, đừng nói là ông, dù là Đại Long Vương hay Long Hậu ở đây, tôi cũng sẽ đánh như thế? Giờ Lý Phàm không hề băn khoăn kiêng dè, nếu ông ta cố chấp muốn chơi với anh, tất nhiên anh sẽ không dễ dàng tha cho ông ta như vậy.

Ngũ Long Vương hóa đá tại chỗ, cảm thấy rất bất ngờ, rồi cười khinh thường nói: “Ha ha, tôi còn tưởng cậu lợi hại đến đâu, hóa ra chỉ có thế”

Lý Phàm thấy thế cũng cười, như đang nhìn một tên ngốc. Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt thấy Lý Phàm trút giận thay mình thì cảm động, cả hai đều rất bất ngờ.

Bọn họ thấy Ngũ Long Vương bị đánh thì trong lòng vô cùng sảng khoái 

Sắc mặt Ngũ Long Vương ảm đạm, nhưng giờ ông không dám nói gì nữa, ông biết Lý Phàm là người thế nào nên chỉ có thể nhẫn nhịn. Lý Phàm dạy dỗ Ngũ Long Vương xong thì thả ông ta rời đi ngay. Ngũ Long Vương thở phào nhẹ nhõm, chợt nhận ra cảm giác còn sống sót thật sự quá tốt, bằng không sẽ hỏng bét. 

Ngoài mặt ông vẫn không quên cảm ơn Lý Phàm rối rít, nhưng vừa quay người lại, sắc mặt ông đã thay đổi, giờ ông chỉ có một suy nghĩ, đó là bán đứng Lý Phàm. 

Lý Phàm biết rõ Ngũ Long Vương đang nghĩ gì, anh thả ông ta đi chẳng qua là để quay về báo tin cho Đại Long Vương và Long Hậu, chí ít như vậy sẽ làm bọn họ khiếp sợ. 

Lý Phàm ân cần hỏi han Cố Họa Y, rồi áy náy nói: “Xin lỗi, anh đã tới trễ, để em đợi lâu như vậy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK