Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu Trần có khả năng trả toàn bộ, nhưng anh ta phải nói với cha mình về vấn đề này và khả năng cao là cha anh ta sẽ không đồng ý yêu cầu đó.

Hơn nữa nếu trả hết số nợ thì chẳng khác nào rút sạch tài sản của anh ta, tuy rằng thích Hà Băng, nhưng anh ta không muốn mạo hiểm như vậy vì Hà Băng, cho nên anh ta đã trả lời một cách tế nhị.

Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp nghe xong lập tức thất vọng, không khỏi nói: “Cậu Trần, cậu hãy giúp đi mà, câu không thể ngó lơ được, nếu cậu không giúp thì không ai có thể giúp được.”

Đối với chuyện này, người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp vẫn có chừng mực nhưng bà vẫn mong là cậu Trần có thể ra tay kịp lúc, đó là cách tốt nhất, vì nếu đối phương ra tay thì bà sẽ thật sự cùng đường mạt lộ.

Cậu Trần vẫn dửng dưng nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không giúp mấy chuyện dạng này đâu, bác đừng thuyết phục nữa.”

Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp giật mình trước sự gắt gỏng của cậu Trần, dù gì trước giờ cậu Trần luôn tỏ vẻ lịch sự nên sự biến hoá đột ngột này hiển nhiên là khiến bà ta không thoải mái trong lòng.

Hà Băng thản nhiên nói: “Mẹ, mẹ đừng cầu xin anh ta nữa, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu, cho dù muốn đòi nợ cũng phải đưa ra tòa mới được.”

Người đàn ông mặt thẹo cũng chú ý tới Hà Băng, trước câu nói hợp lý của Hà Băng, người đàn ông mặt thẹo như thể đang nghe thấy một câu chuyện cười: “Đây là chuyện riêng, cho dù ra toà thì các người vẫn phải moi cho ra tiền.”

“Chí ít cũng không để cho các người làm xằng làm bậy.” Hà Băng trực tiếp nổi giận.

Sắc mặt của người đàn ông mặt thẹo dần trở nên khó coi, lời nói của anh ta rất có uy vậy mà Hà Băng lại nói chuyện kiểu đó khiến anh ta rất là khó chịu, anh ta đã quyết định phải cho Hà Băng biết tay.

“Được lắm, là cô tự mình đâm đầu vào chỗ chết, đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.” Người đàn ông mặt thẹo tham lam, liếm liếm khoé miệng, cười khẩy.

Đương nhiên, anh ta sẽ không cho Hà Băng cơ hội ra tòa, anh ta đã quyết định phải canh chừng Hà Băng, không để cho cô thực hiện được.

Hà Băng chán ghét khi nhìn thấy điệu cười đáng khinh của người đàn ông mặt thẹo, cô không hề thích thái độ đó của anh ta.

Người đàn ông mặt thẹo cũng chẳng rảnh hơi mà lo mấy chuyện đó, anh ta chợt phất tay nói: “Người đẹp, nếu em ở với anh cả đêm, anh có thể cho em một ngày để gom tiền.”

Mục đích chính của anh ta là ép Hà Băng đồng ý, đó là cách tốt nhất, nếu Hà Băng không đồng ý thì anh ta sẽ dùng biện pháp khác.

Tuy rằng dưa hái xanh không ngọt, nhưng chí ít nó có thể làm dịu cơn khát.

Hà Băng hừ một tiếng: “Nằm mơ đi, tôi sẽ không đồng ý với anh đâu.”

Cô vốn tưởng rằng người đàn ông mặt thẹo sẽ nói gì khác nào ngờ đối phương lại đê tiện như vậy, khiến cô rất phản cảm.

Người đàn ông mặt thẹo bị chửi như vậy liền bực bội, anh ta lạnh lùng liếc Hà Băng, dứt khoát động tay động chân với Hà Băng.

Hà Băng cũng hoảng sợ, cô tung cầm nã thủ theo bản năng, người đàn ông mặt thẹo kia có thể làm ông chủ không phải chỉ dựa vào ba tấc lưỡi mà còn có bản lĩnh nhất định.

Anh ta né tránh rất lanh lẹ, đồng thời chế trụ được cổ tay Hà Băng, cười sằng sặc nói: “Mạnh mẽ đấy, nhưng mà anh thích.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK