Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Lý Phàm và Trương Đức Võ đều cực kỳ cạn lời, cả hai đều tỏ vẻ không còn gì để nói trong tình huống này, bọn họ không ngờ để nịnh bợ tên nhà giàu, mà đám côn đồ đã bỏ ra rất nhiều công sức.
Điều này đã làm bọn họ rất bất ngờ, nhất thời không biết chuyện gì đang diễn ra.
Trương Đức Võ vô thức nhìn Lý Phàm, rồi dò hỏi: “Cậu Lý, giờ chúng ta có cần đi qua đó không?”
“Trước tiên đừng vội” Lý Phàm lắc đầu đáp.
Lần này, anh không hề nóng lòng, ra tay trễ một chút cũng chẳng muộn, chủ yếu là vì anh nhìn thấy tên nhà giàu quá ngu ngốc, gần như bị đám côn đồ Xoay vòng vòng.
Nếu anh hấp tấp đi qua đó, chắc chắn sẽ bị xem thành kẻ thù, nên giờ anh cần phải tìm cơ hội tốt để ra tay mới được.
Lý Phàm đang tìm vị trí của mảnh chìa khóa đó trên người đối phương, anh đã đoán được đại khái rồi, nếu anh đoán không nhầm, có lẽ anh ta đang đeo nó ở trên cổ.
Lý Phàm rất bất ngờ về chuyện này, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh sẽ không tin đây là sự thật, cảm thấy khó mà tin nổi, anh còn tưởng tên nhà giàu đó đeo ở đâu, ai dè lại đeo trên cổ.
Đám côn đồ bắt đầu rót rượu giúp tên nhà giàu, sau khi rót khoảng hai chai, một tên trong số đó cười hì hì nói: “Cái đó anh, tụi em đã giúp anh lâu như vậy, anh xem có thể cho tụi em ít tiền không?”
Tên nhà giàu nghe xong thì cực kỳ khinh bỉ liếc nhìn anh ta, anh còn tưởng đám người này muốn làm gì, giờ thấy bọn họ như vậy thì rất coi thường.
“Các cậu bớt trở giở trò này với tôi đi, đừng tưởng tôi không biết trong lòng các cậu đang nghĩ gì, tôi nói cho các cậu biết, giờ các cậu phải hầu hạ tôi cho tốt” Tên nhà giàu lạnh nhạt nói.
Đám côn đồ nghe xong thì cười lúng túng.
Tên nhà giàu lấy ra mấy tờ tiền ngay, đám côn đồ thấy thế thì nhất thời nhíu mày, như thể không hề hài lòng về số tiền này, bọn họ tưởng đối phương sẽ cho rất nhiều tiền, ai dè chỉ có thể.
Trong lòng bọn họ hơi không vui, rồi tên côn đồ kia lại lên tiếng: “Thế này thì quá ít rồi” Tên nhà giàu bất đắc dĩ nói: “Ba tôi chỉ cho tôi chừng ấy, các cậu có lấy hay không thì tùy các cậu, nếu không cần thì tôi sẽ lấy lại”
Tên nhà giàu tức giận nhìn bọn họ, đám côn đồ nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, đành phải nhận lấy.
Rồi đám côn đồ viện cớ tới nhà vệ sinh.
Tất nhiên Lý Phàm và Trương Đức Võ cũng đi theo, rồi hai người nghe trộm được cuộc trò chuyện của đám côn đồ ở trong nhà vệ sinh.
“Đại ca, chút tiền này thật sự quá ít, bình thường tên đó cho chúng ta rất nhiều tiền?
“Em cũng cảm thấy thế, nếu không thì chúng ta lại dùng cách cũ đi”
“Cách đó được không?”
“Tất nhiên là được rồi, tên đó là một thằng ngốc, sẽ không đoán ra là do chúng ta làm, lần này các cậu cứ gọi mấy anh em tới giả vờ gây sự với anh ta đi” Tên côn đồ kia nói.
Một tên trong đó nghe vậy thì bất ngón cái với đại cả mình, cho rằng đối phương quá thông minh. Đám côn đồ vừa rời đi, Trương Đức Võ đã cười khẩy: “Đám người này thật bỉ ổi, không ngờ lại dùng thủ đoạn như vậy, tôi thật sự không biết bọn họ đang nghĩ gì nữa”
“Chuyện này cũng bình thường thôi, dù gì tên đó cũng là tên ngốc, chỉ cần là người hơi tâm cơ, đều sẽ nghĩ cách lừa anh ta một khoản tiền, được rồi, giờ ông bớt lải nhải với tôi đi, mau đuổi theo bọn họ, chúng ta phải phá hỏng kế hoạch của họ” Lý Phàm lạnh nhạt nói.
Lần này xem như anh đã nắm được cơ hội rồi.