Nhất thời, các võ sĩ không làm gì được Lý Phàm, đều cảm thấy nhức đầu, bọn họ đều không ngờ Lý Phàm lại khó đối phó như thế, điều này đúng là vượt quá tưởng tượng của mình.
"Nhãi con, có vẻ chúng tôi đã xem thường cậu, nhưng cậu đừng quá huênh hoang, cậu sẽ không chạy thoát được đâu." Lúc này, dù biết Lý Phàm khó đối phó, nhưng thủ lĩnh Anh Đào vẫn không quên buông lời đe dọa.
Lý Phàm vẫn bình tĩnh, hơn nữa còn thản nhiên nhìn đám người đó, anh hiểu đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, nếu cứ tiếp tục như vậy thì thể lực của anh cũng sẽ nhanh chóng không chống đỡ nổi nữa.
Thủ lĩnh Anh Đào sững sờ, sau khi nhìn thấy ánh mắt Lý Phàm, ông ta chợt có dự cảm xấu, chẳng lẽ đối phương định ra tay với minh sao? Nếu vậy thì coi như phiền phức lớn rồi.
Thủ lĩnh Anh Đào theo bản năng lui về phía sau mấy bước, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
"Chẳng lẽ cậu định ra tay với tôi?" Thủ lĩnh Anh Đào khiếp sợ lui về phía sau mấy bước.
Lý Phàm trực tiếp bắt lấy cổ thủ lĩnh Anh Đào, sau đó nói với người chung quanh: "Nếu các người còn tới gần, thủ lĩnh các người sẽ gặp nguy hiểm."
Nghe vậy, các võ sĩ nước Anh Đào liếc nhìn nhau, không ai dám tùy tiện ra tay, ngộ nhỡ Lý Phàm ra tay với thủ lĩnh bọn họ thì xong đời rồi, bọn họ biết điều đó nguy hiểm cỡ nào.
Bọn họ nhất thời nhốn nháo, không biết nên làm gì.
Nhìn thấy dáng vẻ chần chờ của bọn họ, thủ lĩnh tức giận quát lớn: "Rốt cuộc, các người có nghe thấy hay không, mau nghe lời cậu ta. Thả tôi ra, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay."
Mọi người đều ồ lên, bọn họ đều cảm thấy bất ngờ về điều này, nếu không phải tự mình chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, lúc lâu sau bọn họ cũng không biết phải làm gì cho đúng.
Thủ lĩnh Anh Đào hít sâu một hơi, ông ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm, cau mày nói: "Cậu tốt nhất hãy thả tôi ra, bằng không, cậu sẽ biết thế nào là lễ độ, cậu chắc chắn sẽ không thể sống sót rời khỏi đây."
Lý Phàm cười nói: "Yên tâm đi, tôi đã sớm nghĩ kỹ chuyện này rồi, khỏi nhọc công ông lo lắng."
Thủ lĩnh Anh Đào lập tức cảm thấy mờ mịt, đã đến nước này rồi mà đối phương còn bình tĩnh như thế, thật quá can đảm đi, không phải người bình thường có thể làm được.
Lý Phàm thản nhiên nói với thủ lĩnh Anh Đào: "Ông không phải đối thủ của tôi, tôi hi vọng tốt nhất ông đừng tự tìm phiền phức."
Thủ lĩnh Anh Đào trợn tròn mắt, cảm thấy hết sức khó hiểu, không biết nên làm như thế nào cho phải, chợt mở miệng nói: "Cậu muốn thế nào mới có thể thả tôi ra."
"Sau khi đưa chúng tôi đến sân bay, tôi sẽ lập tức thả ông ta." Lý Phàm cười nói.
Thủ lĩnh Anh Đào biến sắc, rõ ràng không đồng ý lắm, ông ta vô cùng căm hận mấy người Lý Phàm thì làm sao có thể thả người, hơn nữa nếu ông ta bị ép đến sân bay thì ông ta làm sao giữ được thể diện chứ?
Nghĩ vậy, trong lòng ông ta hết sức phản đối.
Nhưng hiện tại, Lý Phàm cũng không có lựa chọn khác, nếu thủ lĩnh Anh Đào đã muốn đấu với mình, thì anh sẽ chơi đùa với ông ta một chút.
"Tốt, tôi biết ông sẽ không dễ dàng thả người, nhưng ông cũng đừng quên, nếu ông không thả người thì e là ông cũng không ra được khỏi nơi này." Lý Phàm mở miệng nói.
Thủ lĩnh Anh Đào trầm giọng nói: "Chỉ sợ cậu sẽ không rời được khỏi đây."
"Vậy chúng ta có thể đánh cược một lần, hiện tôi đã không quan tâm đến sống chết, nên tôi cũng không quan tâm đến điều đó." Lý Phàm mỉm cười.
Nhìn thấy nụ cười nguy hiểm của Lý Phàm, thủ lĩnh Anh Đào không khỏi nuốt nước bọt, nếu đồng quy vu tận với đối phương thì ông ta chắc chắn không qua được cửa ải này, vì vậy dù thế nào, ông ta cũng phải nghĩ cách từ chối mới được.
"Không được, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý với cậu." Thủ lĩnh Anh Đào bực tức nói.