Nhưng một màn kế tiếp, hoàn toàn điên đảo tam quan gã.
Sau khi Lý Phàm bắt được bả vai gã, cho dù gã dùng sức thế nào cũng không làm gì được Lý Phàm.
Gã giống như thấy ma quỷ vậy nhìn Lý Phàm, hít sâu một hơi.
Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Anh cho là tôi không bắt được sao?”
Tên đấu vật hít sâu một hơi, có một dự cảm xấu, nhất là ánh mắt đối phương làm cho gã cảm thấy sợ hãi.
Sau khi Lý Phàm bắt lấy đối phương, ném qua vai.
Tên đấu vật căn bản không phản ứng kịp, gã không nghĩ tới khí lực Lý Phàm sẽ lớn như vậy, khí lực của đối phương hoàn toàn lật đổ sự nhận biết của gã.
Lý Phàm khinh thường nói: “Tôi còn tưởng rằng anh lợi hại thế nào, kết quả cũng chỉ như vậy.”
Cả người tên đấu vật bay ra ngoài, nặng nề rơi trên mặt đất, ngay cả mặt cũng run run.
Tất cả mọi người tại chỗ thấy vậy đều vì thế cảm thấy không tưởng tượng nổi, bởi vì tất cả trước mắt, hoàn toàn lật đổ tam quan bọn họ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin tưởng là thật.
Khi bọn họ nhìn Lý Phàm như nhìn ác ma vậy, bọn họ vui mừng bản thân không trêu chọc Lý Phàm, nếu không bọn họ tuyệt đối không có quả ngon gì ăn.
Khi đầu bếp thấy người duy nhất trong tiệm có thể đánh cũng không phải đối thủ của Lý Phàm, gã khiếp sợ cằm cũng rớt xuống.
Giáng thủ sư xinh đẹp nhìn về phía Lý Phàm càng nhìn càng thưởng thức, cô ta rất thích người như Lý Phàm, đừng nói cô ta vui vẻ biết bao.
Lý Phàm dĩ nhiên chú ý tới ánh mắt đặc biệt của giáng thủ sư xinh đẹp , anh làm như không thấy gì cả vậy, lựa chọn bỏ qua.
Giáng thủ sư xinh đẹp hờn dỗi một tiếng, cho là đối phương không hiểu phong tình.
Khi tên đấu vật thấy Lý Phàm, giống như chuột thấy mèo vậy, không ngừng lui về phía sau, thậm chí cầu xin tha thứ.
Lý Phàm cười nói: “Cút đi.”
Tên đấu vật không nghe hiểu lời Lý Phàm, nhưng gã nghe hiểu ngữ khí của đối phương, lúc này mới lăn một vòng rời đi, giống như quả cầu thịt vậy, hết sức khoa trương.
Mọi người thấy vậy đều kinh ngạc, dở khóc dở cười, không biết nên đánh giá thế nào.
Bọn họ cho là đầu bếp quá xui xẻo, trêu chọc ai không tốt, hết lần này tới lần khác đi trêu chọc Lý Phàm, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
Đầu bếp vẫn không phục, gã mở miệng nói: “Anh đừng quá kiêu ngạo, tiệm này của tôi là Sở Trung Thiên ăn cũng nói ăn ngon, nếu anh đập nát đây, Ngài Thiên nhất định không ăn được đồ ăn ngon như vậy, anh ấy nhất định sẽ nổi giận.”
Lý Phàm cười, Sở Trung Thiên sẽ vì đồ ăn ngon đắc tội anh?
“Được, vậy anh gọi điện thoại thử xem.” Lý Phàm không ngại cho đối phương một cơ hội, để đối phương hoàn toàn từ bỏ ý định, để đối phương trải qua một chút cái gì gọi là chân chính tuyệt vọng.
Sau khi đầu bếp nghe xong, không hiểu nhìn Lý Phàm, đáng nhẽ Lý Phàm sẽ sợ chạy thoát thân mới đúng, tại sao có thể có dũng khí lớn như vậy?
Gã không hiểu chuyện gì xảy ra, vì lấy lại thể diện, anh vẫn lục tìm rất lâu mới tìm được số của Sở Trung Thiên.
“Chào Ngài Thiên, tôi là chủ tiệm sushi ngon miệng, lần trước anh ăn sushi thấy thế nào, hôm nay có cơ hội tới nếm một chút không, tôi có thể miễn phí làm cho anh một phần.”
“Ồ, còn có chỗ tốt như vậy, có phải có chuyện gì nhờ tôi không?” Sở Trung Thiên sau khi nghe xong, lại không sảng khoái đáp ứng, ngược lại hỏi một câu.
Ông ta cũng là một kẻ lão làng, cảnh đời gì ông ta cũng đã từng gặp, bây giờ đối phương lại nói có sushi ăn ngon để ông ta thưởng thức, ông ta cho là chuyện không có dễ dàng như trong tưởng tượng.
Sở Trung Thiên nhàn nhạt nói: “Anh chờ tôi, tôi lập tức đến.”