Gã thở phì phò nhìn Lý Phàm, cắn răng nói: “Cậu lại để tôi ăn mật đắng cá nóc.”
Lý Phàm lại buông tay, bất đắc dĩ nói: “Anh cũng không nên ngậm máu phun người, tôi cũng không để anh ăn mật đắng cá nóc, là anh không thấy rõ đã cầm lên ăn.”
“Đúng vậy, dũng khí như anh, thật là làm người ta kính nể.” Giáng thủ sư xinh đẹp cũng là ngay sau đó vỗ tay nói, mọi người nghe đến đây, đều không nhịn được cười trộm, cũng không quên vỗ tay.
Đầu bếp cơ hồ bị giận nổ tung, gã vội vàng hô: “Mau gọi xe cứu thương cho tôi.”
Lúc này trợ lý của đầu bếp mới vội vàng bấm gọi xe cứu thương.
Đầu bếp lạnh lùng nhìn Lý Phàm và giáng thủ sư xinh đẹp, nói: “Nếu như tôi chết, các người cũng đừng nghĩ sống tốt, người đâu, giết chết bọn họ cho tôi.”
Lúc này, một người đàn ông như núi đi ra, anh ta phụ trách công việc sau bếp, là một tên đấu vật.
Đầu bếp chỉ Lý Phàm nói: “Đi, giết chết cậu ta cho tôi, bất luận anh dùng phương pháp gì.”
Sau khi tên đấu vật đó nghe xong, liền đưa ánh mắt đặt trên người Lý Phàm, như muốn ăn Lý Phàm vậy.
Lý Phàm không chút sợ hãi, ngược lại làm như không thấy gì vậy, anh quả quyết ngoắc tay với tên đấu vật nói: “Anh có bản lĩnh gì, phóng ngựa đến đây đi.”
Tên đấu vật liền không còn lời gì để nói, đối với kết quả như vậy, gã hết sức bất ngờ, quả quyết bắt đầu ra tay với Lý Phàm.
Lý Phàm như đang nhìn một người ngu ngốc vậy, trong lúc bất chợt anh ra tay với tên đấu vật nói: “Để tôi xem xem anh có bản lĩnh gì, anh phóng ngựa tới đi.”
Khi tên đấu vật thấy Lý Phàm, lộ ra nụ cười khinh thường, gã cho là Lý Phàm nhất định không chịu nổi một kích, gã quả quyết bắt đầu ra tay với Lý Phàm.
Khi gã chuẩn bị bắt được Lý Phàm, nhưng sự linh hoạt của thân thể Lý Phàm vượt xa tưởng tượng của gã.
Cho dù thế nào, gã cũng không làm gì được đối phương.
Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Tôi còn tưởng rằng anh lợi hại thế nào, kết quả cũng chỉ như vậy.”
Tên đấu vật muốn ôm Lý Phàm, chuẩn bị ôm ngã, nhưng Lý Phàm đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, đây cũng làm cho gã đau đầu.
Lần này gã phát điên, sắc mặt gã liền lạnh như băng.
Tên đấu vật cắn răng nhìn Lý Phàm, một quyền đánh ra.
Mọi người lại hít một hơi khí, sau khi bọn họ thấy thể trạng của tên đấu vật, ít nhiều cũng bị kinh ngạc, bọn họ không dám tin tưởng Lý Phàm bị đánh một quyền này sẽ có hậu quả gì Nhưng bọn họ có thể khẳng định, nếu Lý Phàm bị đánh một quyền này, tuyệt đối phải chết không thể nghi ngờ.
Trong lòng bọn họ đều thổn thức, cho là Lý Phàm sắp xong đời.
Sau khi Lý Phàm thấy một quyền trí mạng của đối phương, làm như không thấy gì vậy, cứng rắn nhận.
Trong lòng tên đấu vật đó mừng rỡ, nhưng một quyền này của gã đánh lên người Lý Phàm giống như đánh vào bông vậy.
Trong lòng gã rất kinh ngạc, vì thế cảm thấy không tưởng tượng nổi, cả người gã cũng bắt đầu hoài nghi cuộc sống, đây là chuyện gì, sao đối phương không bị sao hết?
Lý Phàm cười không nói, đây là do anh đã kiềm lại khí lực, nếu không thì tên kia đã không thể chịu được.
Dù sao đối phương cũng không phải là tay đánh đấm gì, chẳng qua là so với người bình thường lợi hại một chút mà thôi.
Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Tới tôi.”
Tên đấu vật rất là kinh ngạc, bởi vì gã không hiểu tiếng, không biết Lý Phàm nói ý gì.
Còn không chờ tên đấu vật kịp phản ứng, Lý Phàm bước dài xông tới, sau đó bắt được bả vai của đối phương.
Tên đấu vật như đang nhìn một người ngu ngốc vậy, bả vai gã đều là mỡ, nếu đối phương có thể bắt được, cơ hồ là ý nghĩ hão huyền rồi.