Đội xe lái vào sân bay, đi thẳng vào nơi đỗ máy bay. Một chiếc máy bay Gulfstream đang đậu trên đường bằng, thang máy bay đã được kéo xuống, nhân viên tổ bay đang ở bên cạnh thang đợi lệnh. Thompson và Cletti xuống xe, đưa cấp dưới vội vàng lên máy bay. Sau khi lên máy bay, Thompson và Cletti không hề ngồi xuống mà đưa bốn hộ vệ thân cận nhất đi về khoang sau của máy bay. Cửa khoang sau máy bay đã được mở ra, bên ngoài cửa có khoảng có một chiếc xe bảo trì đang đậu ở đó.
Một nhân viên bảo trì mang theo một chiếc hộp, lúc thấy đám người Thompson đến, anh ta mở hộp trong tay ra, lấy mấy bộ đồ của nhân viên bảo trì ra.
“Đại nhân, mau thay quần áo đi.” Nhóm người Thompson vội vàng thay quần áo bảo trì, sau khi đội mũ vào thì không khác gì so với nhân viên bảo trì.
“Được rồi, mau lui xuống, để những tên vô dụng này mau chóng bay đi! Có thể thu hút được sự chú ý của Sở Trung Thiên thì xem như bọn họ đã có đóng góp lớn nhất rồi!”
Thompson nói xong thì đi xuống máy bay từ khoảng sau, một đám người lên xe bảo trì, sau đó lái xe về phía kho bảo dưỡng sân bay cách đó không xa. Lúc xe bảo trì đi vào kho, máy bay Gulfstream đã bắt đầu đi trên đường băng rồi. Mà lúc này, một chiếc xe Benz xông vào.
Đằng sau chiếc Benz, còn có hai chiếc xe bảo vệ của sân bay đang điên cuồng đuổi theo. Nhìn vào chiếc máy bay Gulfstream đã ngóc đầu lên, Sở Trung Thiên không kiềm được thở dài: “Vẫn chậm một bước rồi! Đám người này chạy nhanh thật đó!”
Chiếc Benz dừng lại ở đường băng, Lý Phàm mở cửa ra rồi xuống xe. Đám người Sở Trung Thiên khó hiểu, tuy không biết Lý Phàm định làm gì, nhưng nếu Lý Phàm đã xuống xe rồi, bọn họ cũng xuống xe cùng thôi. Lý Phàm bước về phía một chiếc ô tô đậu ở rìa đường băng, chỗ này đều là xe do cấp dưới của Thompson lái tới trước đó.
Lúc này người đã đi rồi, nhưng xe vẫn để lại đây. Nhìn lướt qua những chiếc xe này, Lý Phàm đi thẳng đến chiếc Lincoln Navigator. Tuy Lincoln Navigator không mấy nổi tiếng ở trong nước, nhưng ở bên kia bờ đại dương thì khác xa, ở bên đó, Lincoln Navigator còn nổi tiếng hơn nhiều so với Mercedes, BMW và Audi. Lý Phàm đi đến bên cạnh chiếc Lincoln Navigator, giơ tay ra mở cửa, cẩn thận nhìn dấu vết và đồ vật trong xe.
Kít!
Một tiếng phanh gấp vang lên, hai chiếc xe bảo vệ kia cuối cùng cũng đã đuổi tới. Ầm ầm. Tiếng đóng cửa xe nặng nề truyền tới, ngay sau đó là tiếng chửi bới nhức đầu của bảo vệ. “Mấy người bị điên à? Ở sân bay cũng dám chạy loạn! Muốn chết có phải không?” “Nói mấy người đấy, tại mọc kén rồi à? Con mẹ nó qua hết bên này cho tôi!” Mấy tên bảo vệ ngạo mạn lấy gậy cao su ra, chỉ vào bốn người Lý Phàm nói. Sắc mặt Sở Trung Thiên trầm xuống, lập tức kéo áo ra, để lộ khẩu súng phía trong. “Không muốn chết thì cút! Muốn nói chuyện với bọn tôi thì bảo người phụ trách sân bay của mấy người tới đây!” “Vãi thật” Nhìn thấy khẩu súng ở vùng eo của Sở Trung Thiên, trong mắt của mấy tên bảo vệ gần như rơi ra. “Người anh em, có gì thì từ từ nói, chúng tôi cũng chỉ vì miếng cơm thôi, chúng ta đều đừng kích động” Tên bảo vệ dẫn đầu sợ rồi, cất gậy cao su đi, nở nụ cười nịnh nọt. Bắt nạt người bình thường còn được, nếu thật sự gặp phải mấy nhân vật ghê gớm mà còn diễu võ dương oai thì đúng là thật sự tìm chết rồi. Đạo lí này tên bảo vệ cầm đầu hiểu rất rõ, vậy nên hoàn toàn không cứng rắn tiếp nữa mà cố gắng làm dịu mọi chuyện.
Lý Phàm xem xong tình huống trong xe, chắp tay sau lưng nói: “Bảo người phụ trách của bọn họ tới, tôi muốn xem camera giám sát quá trình lên máy bay của bọn họ ban nãy.”
“Rõ”
Sở Trung Thiên nhìn tên bảo vệ cầm đầu, lấy súng ra chỉ vào đầu anh ta: “Gọi người phụ trách của mấy người tới, chúng tôi muốn xem camera giám sát.”
“Được được, người anh em, có thể đặt súng xuống trước không? Tôi sẽ liên hệ với người phụ trách ngay” “Chỉ cần mấy người làm theo quy củ, đương nhiên là sẽ không có chuyện gì” Sở Trung Thiên tràn ngập khí thể nói. “Đã rõ, tôi chắc chắn sẽ làm theo quy củ, gì nhỉ, tôi lấy điện thoại ra có được không? Phải gọi điện liên lạc mà.” Sở Trung Thiên khẽ gật đầu, tên bảo vệ cầm đầu lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của người phụ trách rồi gọi đi.
Sau một hồi liên lạc, tên bảo vệ cầm đầu nói: “Người phụ trách của chúng tôi đồng ý rồi, có điều mấy người muốn xem camera giám sát, vậy thì phải đi đến phòng giám sát.” “Đi phòng giám sát gì chứ? Có biết xem video online không? Bảo người của mấy người trích video từ phòng giám sát ra, kết nối với điện thoại, rồi gửi video qua không phải được rồi sao? Lý Phàm nhàn nhạt nói.
À à, để tôi liên lạc lại” Tên bảo vệ cầm đầu lại bắt đầu liên lạc. Trần Hiểu Đồng đi đến bên cạnh Lý Phàm: “Anh Lý Phàm, anh như vậy là có ý gì? Anh nghi ngờ bọn họ vẫn chưa rời đi?” “Có thể là đã đi rồi, nhưng rất có khả năng là vẫn chưa đi, hành vi của bọn họ như đang giấu đầu lòi đuôi vậy.” Lý Phàm nói xong thì nhìn sang kho chứa máy bay và nhà kho.
Trong kho bảo dưỡng. Đám người Thompson và Cletti xuống khỏi xe bảo trì, nhờ có sự tiếp ứng của nhân viên bảo trì kia, bọn họ đã đi vào gian bảo trì sâu nhất trong nhà kho. “Bên này là một gian bảo trì cũ, đã trong trạng thái gần như bỏ phế rồi, bình thường sẽ không có người tới” - Nhân viên bảo trì vừa đi vừa nói.
“Tôi không muốn nghe những điều này, những đồ tôi cho người mang đến đều ở đây rồi chứ? Bây giờ tôi cần trang điểm, sau đó rời khỏi nơi chết tiệt này! Trong lòng tôi cảm thấy rất bất an, cảm giác này rất không tốt!” Thompson thấy hoảng loạn, giống như anh ta đã bị thần chết nhắm tới vậy, cảm giác đó khiến Thompson có chút hối hận vì không lên máy bay. Có lẽ bay đến Lăng Hải, rồi sau đó đi tàu cao tốc ra biển rồi chạy đi bằng thuyền thì sẽ tốt hơn một chút. Có điều bây giờ hối hận thì cũng muộn rồi, chiếc máy bay đã bay đi vốn không thể bay về nữa. “Đồ mà anh cho mang tới đều ở bên này, gian bảo trì có cửa sau có thể rời khỏi nhà kho, tường vây cách đây không xa tôi cũng đã có chuẩn bị rồi, có thể đưa mấy người rời đi, có điều vị trí của xe có hơi xa, ở trong một thôn cách đây hai cây số”
Nhân viên bảo trì nói xong thì đưa nhóm người Thompson vào gian bảo trì, sau đó mở tủ trong gian bảo trì ra. Trong tủ có vài chiếc rương lớn, nhân viên bảo trì chỉ vào đó: “Đều là đồ của mấy người” Hộ vệ thân cận tiến lên lấy rương ra, sau đó nhấn mật mã mở rương.
Một chiếc rương chứa đầy đủ các công củ cải trang, hai chiếc rương khác là đủ các kiểu quần áo, chiếc rương cuối cùng để đựng vũ khí. “Mau lên.” Thompson nói xong thì bắt đầu cầm công cụ cải trang lên để trang điểm. Nhân viên bảo trì lười biếng dựa vào tủ nhìn bọn họ.
Ùù.
Điện thoại rung lên vài lần, nhân viên bảo trì lấy điện thoại ra xem, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Mấy người làm việc đúng thật là không nhanh nhẹn, người đuổi theo mấy người đã tới rồi, hơn nữa còn liên lạc với người phụ trách sân bay, bây giờ bọn họ đang trích camera giám sát, trực giác nhạy bén thật đấy, tôi cảm thấy mấy người sắp bị phát hiện rồi.” "Fuck! Sao lại như thế này? Đều nhanh hết lên!” Thompson giận dữ gào lên.