Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Phàm không để ý mà bảo anh Bưu đi xử lý.

Đương nhiên anh Bưu muốn giúp Lý Phàm xả giận. Anh ta nhàn nhạt nói: "Ông vô lễ với anh Lý như vậy chắc chắn tôi sẽ không bao che cho anh được. Anh tự lo thân mình đi."

Sắc mặt của người đàn ông trung niên mặc vest cực kỳ khó xử. Ông ta không ngờ kết quả lại bết bát như vậy. Lúc này ông cũng rất hối hận. Không ngờ anh Bưu lại giận dữ như vậy. Ông ta lau mồ hôi, không dám nói thêm gì nữa.

Anh Bưu xử lý mọi việc rất dứt khoát, trực tiếp rút lại vị trí giám đốc của người đàn ông trung niên, bởi vì khu trung tâm thương mại này là công ty con của Sở Trung Thiên, vì vậy anh Bưu không cần xin phép Sở Trung Thiên cũng có thể làm trước báo sau.

Người đàn ông trung niên mặc vest ngồi phịch xuống đất, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng. Ông ta không ngờ bản thân quá xui xẻo. Sớm biết như vậy, ông ta không nên đi trêu chọc Lý Phàm. Lúc này ông ta hối hận đến xanh cả ruột.

Nhưng lúc này ông ta ta cũng hết đường lựa chọn, chỉ đành nhận mệnh. Thật ra ông ta hối hận lắm rồi, rất muốn tự vả mình mấy bạt tai, cũng trách ông ta không biết dạy con.

Sau khi sóng gió qua đi, anh Bưu cũng chào tạm biệt rời đi trước, Sở Linh thấy dáng vẻ của Lý Phàm, lập tức kéo cánh tay anh, chòng ghẹo nói: "Tôi vẫn còn chưa mời anh ăn cơm đấy?"

"Tô cũng hơi đói rồi." Lý Phàm cười nói.

Sở Linh cười khúc khích, thấy đối phương rất thú vị, cô ta kéo tay Lý Phàm vào một tiệm hải sản.

Sau khi vào trong, Sở Linh gọi một con tôm và con cua cỡ bự, ngoài ra còn gọi thêm một ít susi.

Sau khi ăn xong, Lý Phàm vốn muốn trả tiền nhưng Sở Linh nhất định đòi trả cho bằng được. Lý Phàm hết cách cũng không giành trả tiền nữa. Anh đúng là rất bất ngờ vì Sở Linh lại lựa chọn như vậy.

Nhưng nếu đối phương cứ nằng nặc đòi trả tiền thì anh cũng phải nghe theo.

Khi Lý Phàm và Sở Linh chuẩn bị chào tạm biệt thì một đám đàn ông to xác say khướt nhìn trúng Sở Linh, nhất là sau khi bọn họ nhìn thấy Sở Linh mặc tất chân, lập tức ngứa ngáy trong lòng. Bọn họ xoa xoa tay sau đó vô tức duỗi bàn tay bẩn thỉu ra.

Đương nhiền Lý Phàm cũng nhìn thấy cảnh tượng này. Anh trực tiếp ngăn đám người kia nói: "Các người tốt nhất đừng làm vậy, nếu không sẽ chuốc họa vào thân."

Những người đó nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, nếu không chính tai nghe thấy bọn họ còn tưởng mình nghe lầm nữa đấy. Quả thật kết quả này không nằm trong suy nghĩ của bọn họ.

Bọn họ nghệt mặt cả buổi cũng không hiểu tại sao.

Lý Phàm khẽ nói: "Các người nên đứng đắn lại cho tôi, bằng không tôi sẽ la lên cho thiên hạ biết, đến lúc đó để xem các người còn mặt mũi gặp người khác nữa không?"

Đám đàn ông to xác kia nghe vậy sa sầm mặt, theo bản năng nhìn xung quanh. Bọn họ cũng là người ưa sĩ diện, lỡ như việc này bị truyền ra ngoài, bọn họ sẽ mất sạch mặt mũi.

"E hèm, chúng tôi biết sai rồi." Đám to xác kia liên tục khoát tay nói.

Nhưng bọn họ không nuốt trôi cơn tức này, ngược lại vẫn luôn đi theo suốt một đường.

Sở Linh ngẩng đầu lên biết ơn nói: "Cảm ơn anh đã giúp tôi chặn được đám đàn ông xấu xa kia."

Lý Phàm lắc đầu nói: "Đám người xấu xa kia vẫn chưa rời đi, ngược lại vẫn luôn đi theo chúng ta."

Sở Linh thoáng sửng sốt, cô ta vô thức xoay người lại, quả nhiên đám người kia vẫn đi theo sau bọn họ. Sở Linh nhăn mặt, cô không ngờ đám người này lại quá đáng như vậy.

Lý Phàm cũng không suy nghĩ gì nhiều. Nếu đám người đó dám ra tay anh sẽ khiến bọn họ biết hai chữ hối hận viết thế nào.

Ngược lại đám đàn ông to xác kia cũng không vội ra tay, rõ ràng là đang đợi cơ hội.

Lý Phàm biết rõ mấy người đó đang đợi bọn họ đi đến chỗ thưa người, vì vậy Lý Phàm cố ý dẫn bọn họ đi tới một ngõ cụt.

Đám đàn ông to xác kia thấy vậy cười chế nhạo: "Ha ha, oắt con này lại đi vào ngõ cụt. Lúc nãy bọn tao cố ý thả mày đi, bây giờ mày hết đường đi rồi, khôn hồn thì bó tay chịu trói đi."

Lý Phàm nghe vậy cũng chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn nhìn bọn họ như nhìn mấy gã hề đang làm xiếc. Lúc này bọn họ đã khó bảo vệ bản thân thế mà lại còn ngây thơ cho rằng Lý Phàm sợ bọn họ?

Lý Phàm nhìn dáng vẻ tự tin của mấy gã này, hờ hững nói: "Tôi cố ý chọn cái ngõ cụt này, không ngờ các người vẫn cứ theo vào. Không bằng tôi để các người nghỉ ngơi một lúc nhỉ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK