Thanh niên cao lớn đau đến mức ôm bụng, cực kỳ ngạc nhiên, nếu không tận mắt chứng kiến, anh không dám tin đây là sự thật, làm anh cảm thấy rất mơ màng, không ngờ thực lực của Lý Phàm lại lợi hại đến thế.
Anh ôm bụng, rất kinh ngạc, gần như hóa đá, kết quả này đã nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
Lý Phàm không có tâm trạng đùa bỡn với anh ta, nên vung nắm đấm về phía anh ta nói: “Cậu đừng tự chuốc khổ nữa, bằng không cậu sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Thanh niên cao lớn sợ hãi nhìn Lý Phàm, giờ trong lòng đang cực kỳ hoang mang, chuyện gì thế này, sao anh ta lại lợi hại như vậy, nếu không tận mắt chứng kiến, anh sẽ không ngờ tới kết quả này.
Anh có thể hiểu rõ, nếu lúc nãy đổi phương giáng đòn trị mạng, chắc chắn anh sẽ xong phim, anh không ngờ Lý Phàm lại nhẹ tay với mình, điều này đã làm anh rất bất ngờ, nghĩ mãi không ra, cũng không dám tin mọi thứ là thật.
“Thật lợi hại”
Thanh niên cao lớn hít sâu một hơi, cực kỳ khoa trương nói.
Nếu không bị Lý Phàm đạp vào người, anh còn tưởng đối phương là kẻ yếu ớt, giờ anh mới biết, đối phương chỉ đang đùa bỡn anh, nếu Lý Phàm dùng hết sức, thì có thể thấy đối phương mạnh đến cỡ nào.
Nghĩ đến đây, anh khó mà tưởng tượng nổi, giờ anh chỉ còn một cách, đó là các trạng với ngài Thiên.
Trước mắt anh chỉ có thể gọi cho anh Bưu, nhờ anh ta tới đây xử lý chuyện này.
Anh Bưu rất trọng tình trọng nghĩa, anh tin rằng có anh ta ở đây rồi, chắc chắn mọi chuyện sẽ được xử lý êm đẹp.
Nên anh dứt khoát gọi cho anh Bưu.
Anh Bưu tưởng là chuyện rất bình thường, nên chẳng hề để tâm, sau khi nhận được điện thoại thì nói mình sẽ qua đó ngay, nhưng lúc chạy tới mới biết người đó là Lý Phàm.
Thanh niên cao lớn thấy anh Bưu đã tới thì nhất thời mỉm cười nói với Lý Phàm: “Anh chết chắc rồi, anh Bưu đã tới, anh ấy là cánh tay đắc lực của ngài Thiên, nên lần này anh tiêu đời rồi”
Đám côn đồ nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi hít ngụm khí lạnh, bọn họ không ngờ chuyện này lại ầm ĩ đến thế.
Bọn họ không nhịn được nở nụ cười khinh bỉ với Lý Phàm, khẳng định đầu óc anh có vấn đề, có anh Bưu ở đây rồi, Lý Phàm chết là cái chắc.
Lý Phàm thấy thế thì không hề có biểu hiện gì.
Thanh niên cao lớn chạy hùng hục tới trước mặt anh Bưu, rồi đưa một điếu thuốc cho anh ta nịnh nọt: “Ôi cha anh Bưu, em thật sự rất cảm động, khi anh đã chạy quãng đường xa như vậy.”
Anh Bưu thấy vẻ mặt và giọng điệu của đối phương thì cực kỳ cạn lời, chợt cảm thấy anh ta quá dối trá, vậy sao cậu còn gọi tôi tới đây, giờ cậu lại nói những lời này là có ý gì?
Anh chẳng thèm nói nhảm với đối phương, mà đi thẳng vào vấn đề. “Người đang ở đâu?”