“Cô cả Phương của tôi ơi, tôi cũng đâu có yêu cầu nhà họ Phương các cô giúp tôi thu dọn tàn cuộc. Lúc trước tôi đã nói rõ với các cô rồi, tôi có thể tự giải quyết những chuyện này, là do các cô tự mình đa tình, nhất định phải nhúng tay vào”
Nghe Lý Phàm trả lời như vậy, Phương Nhược Tuyết lập tức nổi trận lôi đình, cô ta vừa định lớn tiếng chỉ trích Lý Phàm nhưng lại bị Cố Hoa Y ở bên cạnh ngăn cản.
“Được rồi, được rồi, cô Phương, Lý Phàm, cả hai người đều ít nói lại đi.”
Cố Hoa Y vội vàng tách hai người ra để ngăn họ cãi nhau. “Dù thế nào đi nữa thì lần này hai người đều đại diện cho nhà họ Phương đến tham gia Đại hội điêu khắc ngọc. Bây giờ hai người là cùng một phe, hai người nhất định phải đồng tâm hiệp lực, như vậy mới có thể trổ hết tài năng trong Đại hội điêu khắc ngọc, nếu không hai người làm vậy chẳng phải để người khác cười nhạo sao?”
Nghe Cố Hoa Y nói vậy, hai người họ cũng không nói thêm gì, cả hai đều quay đầu đi, không muốn nhìn đối phương nữa, kẻo mình lại tức giận.
Khi họ đến nơi đăng ký thì thấy rất đông người, nếu phải xếp hàng thì ước chừng chờ tới trời tối vẫn chưa đến lượt mình. Dù sao đây cũng là cách đăng ký ẩn danh, lúc đó chỉ cần lấy được giấy mời từ hội trường là được. Vậy nên Lý Phàm đi thẳng về nhà, Phương Nhược Tuyết không có quyền nói chuyện, cũng chỉ có thể về theo anh và Cố Hoạ Y.
Mấy ngày sau, Lý Phàm và Phương Nhược Tuyết đến hội trường từ rất sớm. Tuy lần này nói là Đại hội điêu khắc ngọc, thực tế vẫn là đại hội bán đấu giá đồ cổ. Nếu dậy sớm không có lợi thì ai sẽ dậy sớm? Doanh nhân sẽ không đầu tư vào vụ mua bán
lỗ vốn.
Do đó, địa điểm tổ chức được đặt ở sân vận động nơi Tiêu Liệt là cổ đông lớn nhất cũng là điều hợp lý. - Là nơi mà Đại hội điêu khắc ngọc và buổi đấu giá diễn ra hàng năm, cuộc thi chưa bắt đầu mà cả sân vận động đã chật cứng người, hội trường là một nhà thi đấu khép kín nằm chính giữa sân vận động. Lý Phàm và Phương Nhược Tuyết xếp hàng chờ ở lối ra vào một lúc lâu mới vào đại sảnh.
Trong nhà thi đấu cũng gần như không còn chỗ ngồi, đại sảnh còn được treo một tấm màn chiếu cỡ lớn để phát sóng trực tiếp trận đấu.
Nơi chính thức diễn ra cuộc thi là hội trường VIP trên tầng hai của nhà thi đấu, thông thường chỉ có những người có quyền thế mới có thể sử dụng nơi này khi cần tổ chức tiệc, mức độ sang trọng có thể thấy là không bình thường.
Nhìn thấy các khách mời đặc biệt lục tục đi lên tầng hai, Lý Phàm ghen tị nói với Phương Nhược Tuyết.
“Xem phát sóng trực tiếp ở đại sảnh này có ý nghĩa gì? Nằm trong khách sạn xem ti vi phát sóng còn tốt hơn. Nếu đã đến thì phải lên hội trường chính mới được.”
Phương Nhược Tuyết nhếch miệng, vẻ mặt khó xử.
“Tôi cũng muốn lên trên đó trải nghiệm không khí tại hiện trường, nhưng mà... chúng ta không có giấy mời, chuyện này hơi khó khăn...”
Nhìn Phương Nhược Tuyết bó tay hết cách, Lý Phàm thầm nghĩ vẫn phải dựa vào chính mình. Anh nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa cuộc thi mới bắt đầu.
Lý Phàm lấy ra giấy bút mang theo bên người, viết một danh sách đưa cho Phương Nhược Tuyết, dặn cô ta nhất định phải mua đủ những thứ trên danh sách trong vòng nửa tiếng đồng hồ, sau đó quay lại sân vận động.
- Phương Nhược Tuyết nhìn danh sách, trên đó được viết một số món văn phòng phẩm, cô ta hoàn toàn không biết phải làm sao, nhưng vẫn nghe lời đi ra ngoài mua đồ.
Nửa tiếng sau...
Phương Nhược Tuyết cầm một túi văn phòng phẩm trở lại, sau đó đưa cho Lý Phàm đang đứng hút thuốc ngoài cửa sân vận động, cô ta hỏi.
“Lý Phàm, giờ anh có thể nói cho tôi biết mua những thứ này để làm gì không?” Lý Phàm mỉm cười lấy ra hai tờ giấy mời từ trước ngực. Phương Nhược Tuyết vừa nhìn thấy giấy mời trong tay Lý Phàm thì mừng rỡ. “Ở, anh lấy đâu ra thế? Lần này chúng ta có thể vào trong rồi, tốt quá!”
Lý Phàm bình tĩnh khoát tay áo, sau đó kéo Phương Nhược Tuyết trở lại xe. Phương Nhược Tuyết khó hiểu hỏi. “Sao thế Lý Phàm? Chúng ta không vào sao?”
Lý Phàm ngồi ở ghế sau, vừa lấy mực in, khay pha màu, bút dạ đen và những món văn phòng phẩm khác, vừa nói. “Tôi đã lấy được giấy mời thì sao có thể không vào? Vấn đề là tên trên giấy mời cần phải đổi lại cho giống thẻ căn cước của chúng ta mới được. Cô không thấy hồi nãy nhân viên bảo vệ ở tầng hai đối chiếu giấy mời với thẻ căn cước sao? Nhưng phông chữ trên giấy mời này được in bằng tia laser, xử lý hơi rắc rối một chút.”
Nhìn thấy dáng vẻ đã có dự tính của Lý Phàm, Phương Nhược Tuyết cũng không hỏi thêm gì nữa.
Còn Lý Phàm thì ở ghế sau vẽ vời như một nghệ sĩ, vừa pha màu, vừa tô màu, vừa viết chữ, Phương Nhược Tuyết chả hiểu gì ngồi nhìn suốt quá trình...
“Được rồi! Xong!”
Lý Phàm vỗ tay cái độp, sau đó đưa một tờ giấy mời cho Phương Nhược Tuyết.
Phương Nhược Tuyết mở ra thì thấy trên cột khách mời có in tên của mình, hơn nữa hoàn toàn không nhìn ra dấu vết xoá sửa nào cả.
Phương Nhược Tuyết không kìm được khen ngợi.
“Wow, Lý Phàm, anh giỏi thật đó!” “Hơ, chỉ là một việc nhỏ mà thôi!”
Lý Phàm cười đắc ý, dù sao trước đây anh cũng từng học cách vẽ phỏng theo rất nhiều bức tranh về đồ cổ ở Kỳ Bảo Trai, so ra thì sửa phông chữ trong giấy mời dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần biết chất liệu giấy và cách in của phông chữ là được.
Thế là hai người mang giấy mời giả đi lên tầng hai của nhà thi đấu, đưa giấy mời và thẻ căn cước cho nhân viên an ninh, sau đó vào cửa một cách vô cùng thuận lợi.
Bước vào hội trường thi đấu, đối mặt với ánh đèn rực rỡ, khung cảnh tráng lệ và những con người có khí chất cao quý, Phương Nhược Tuyết tỏ ra vẻ khá kích động khi có thể trở thành một trong số họ.
Sau khi được Lý Phàm dẫn đi tới một cái bàn trống, Phương Nhược Tuyết uống một hớp nước mới từ từ thích nghi với bầu không khí ở đây.
Ngược lại thì Lý Phàm vô cùng thoải mái, anh ngồi vắt chéo chân trên ghế, cầm điện thoại chơi game. Phương Nhược Tuyết hoàn hồn lại, lúc này mới nghĩ tới gì đó bèn hỏi Lý Phàm. “Đúng rồi, Lý Phàm, tôi rất tò mò một vấn đề, anh lấy đâu ra hai tờ giấy mời này thế?”
Lý Phàm vừa chơi game, vừa chậm rãi trả lời. “À, giấy mời hả, là do tôi trộm... A! Lại thua rồi.”
Khi màn hình điện thoại xuất hiện hai từ “game over”, Lý Phàm trợn trắng mắt rồi cất điện thoại. Sau đó anh quay đầu sang nhìn Phương Nhược Tuyết, tiếp tục nói. “Giấy mời sao, thật sự là do tôi trộm, ặc... Cũng có thể nói là tôi nhặt. Khi nãy tôi đứng ở cửa sân vận động thì nhìn thấy hai người nước ngoài cầm giấy mời, thế là tôi lấy một xấp tờ rơi từ những người phát tờ rơi bên đường, sau đó giả vờ vô ý và vào hai người nước ngoài đó. Thấy giấy mời trong tay họ rơi ra ngoài, tôi cũng tiện thể hất xấp tờ rơi lên trời, cuối cùng tôi tìm được tờ giấy mời dưới mặt đất nhanh hơn họ, vì thế giấy mời đã thuộc về tôi”
Sau khi nghe Lý Phàm kể lại xong, Phương Nhược Tuyết lập tức giơ ngón cái lên với anh.