Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc so tài giữa Khang Văn Hân và Xa thần Nam Vực đã có kết quả, những người có mặt tại đây đã sớm đoán được kết quả, nhưng vẫn vui mừng khi nhìn thấy kỹ thuật đua xe của Xa thần Nam Vực, mọi người bắt đầu xôn xao, cho rằng vé vào cửa này rất đáng giá. “Kỹ thuật đua xe của cậu rất tốt, hay là cậu bái tôi làm sư phụ đi.” Xa thần Nam Vực cười đắc ý, ông tin ông đưa ra lời mời như vậy, chắc chắn sẽ không có ai từ chối ông. Phải biết người muốn bái ông làm sư phụ đã chen chúc đẩy cửa. "Sư phụ, người thật sự muốn nhận anh ta là đồ đệ ư?” Võ Trí Dũng hơi hoảng loạn, ngộ nhỡ Khang Văn Hân thật sự trở thành đồ đệ của sư phụ, vậy chẳng phải kỹ thuật đua xe của anh ta sẽ nằm ở tầng dưới cùng à?

Anh ta không muốn bị Khang Văn Hân đè đầu, nên rất phản đối chuyện này. “Xin lỗi, tôi đã bái sư rồi” Khang Văn Hân lắc đầu. Mặc dù lần này thua xa thần Nam Vực, nhưng anh không hề nổi nóng, kết quả như vậy cũng rất bình thường, vì anh đã chiến thắng Võ Trí Dũng, nên anh không hề sai lầm khi bái Lý Phàm làm sư phụ.

Trong mắt anh, sư phụ mới là Xa thần thật, tất nhiên anh biết nên chọn thể nào giữa hạt vừng và dưa hấu, cộng thêm việc Võ Trí Dũng bái Xa thần Nam Vực làm sư phụ, cũng không phải là đối thủ của anh, nên việc so tài này đã quá rõ ràng.

Sau khi xa thần Nam Vực bị từ chối lần nữa, thì trong lòng không khỏi buồn bực: “Chẳng lẽ sư phụ của cậu còn nổi tiếng hơn tôi?”

Ông là Xa thần Nam Vực, nổi tiếng toàn quốc, dù là Xa thần tiếng tăm đến đâu, cũng không thể so bì với ông. Khang Văn Hân không muốn tranh cãi, nhưng xa thần Nam Vực lại tưởng anh biết sự phụ anh không bằng ông ta, nên mới im lặng. “Này, cơ hội tốt như vậy mà anh không chịu nắm lấy, đúng là có mắt không tròng” Mặt Võ Trí Dũng hiện lên vẻ chế giễu, càng vui mừng hơn. Cũng may Khang Văn Hân không bái Xa thần Nam Vực làm sư phụ, bằng không, anh sẽ bị sư phụ ngó lơ. Khang Văn Hân nhìn đồng hồ, theo lý mà nói thì giờ sư phụ đã sớm tới rồi mới phải, chẳng lẽ sư phụ có chuyện gì nên tới trễ? Để chắc chắn, anh liền móc điện thoại ra gọi. Lý Phàm đang rơi vào tình thế giằng co, vừa thấy Khang Văn Hân gọi tới, thì khẽ cười.

“Anh còn không mau đi đi, muốn chết à?” Thanh niên bảo vệ đã gọi người tới bao vây xe Lý Phàm, định cưỡng ép đuổi anh đi. "Sư phụ, sao bên sư phụ ồn vậy?” “Nhảm nhí, còn có thể không ồn à, tôi đang bị bảo vệ chỗ cậu chặn bên ngoài đây.” “Sao lại thế, tôi sẽ qua đó xử lý ngay” Sau khi Khang Văn Hân hiểu rõ tình huống, thì vội cúp máy, chắp tay nói: "Sư phụ tôi tới rồi, tôi đi đón anh ấy một lát”

Xa thần Nam Vực bĩu môi, cực kỳ xem thường sư phụ trong miệng Khang Văn Hân. Chủ xe Lamborghini phía sau Lý Phàm đã mất kiên nhẫn, mở cửa xe ra, một thanh niên công tử bột tức giận bước xuống xe: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao anh vẫn chưa chịu đi hả?” Anh ta không quên đi vào đèn đuôi xe của Lý Phàm, hùng hổ xông tới. Thanh niên bảo vệ biết chủ xe này sốt ruột chờ đợi, nên tới thẳng chỗ tài xế, mở cửa xe ra, định kéo Lý Phàm xuống xe. Lý Phàm vẫn ngồi trong xe không nhúc nhích, trên mặt còn nở nụ cười hờ hững. Không biết tại sao, bảo vệ đó lại cảm thấy hình như Lý Phàm đang chế giễu mình, điều này đã làm anh ta cực kỳ khó chịu.

“Tên nghèo hèn này ở đâu ra vậy, mau cút qua một bên, tôi còn phải vào trong xem thi đấu nữa.”

Chủ xe Lamborghini thấy Lý Phàm ăn mặc rất giản dị, thì ánh mắt đầy chế giễu, càng khinh thường anh hơn, đạp mạnh vào thân xe. Lý Phàm hờ hững nhìn thanh niên bảo vệ: “Tôi đã gọi cho ông chủ các anh rồi, lát nữa cậu ta sẽ tới” “Ha ha, anh biết ông chủ chúng tôi tên gì không, anh hù ai thế?” Thanh niên bảo vệ sửng sốt, rồi nghĩ là trò cười, tưởng Lý Phàm đang hù dọa mình. “Cậu ta tên là Khang Văn Hân đúng không?” Lý Phàm cười đáp.

Thanh niên bảo vệ vẫn không tin Khang Văn Hân sẽ quen biết tên nghèo đói như Lý Phàm, nên tiếp tục khinh thường: “Dù anh biết thì sao, ông chủ chúng tôi sẽ đích thân à, anh tưởng anh là gì của ông chủ?”

Nói đến đây, anh ta liền giơ gậy cao su trong tay lên, định đập xuống. “Ngừng tay!” Khang Văn Hân đang vội chạy tới bỗng quát một tiếng, quả nhiên chuyện anh lo lắng nhất vẫn xảy ra, sớm biết thế này anh đã nhắc nhở cấp dưới của mình trước, thì đâu đến nỗi xảy ra chuyện như vậy. Thanh niên bảo vệ nghe thấy tiếng ông chủ thì vội ngừng tay. Nhưng anh ta đâu biết, Khang Văn Hân đang bảo vệ anh ta, nếu không có tiếng quát của Khang Văn Hân, một khi anh ta đập xuống, thì không chết cũng bị thương. “Cậu đang làm gì đấy?” Khang Văn Hân nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt thanh niên bảo vệ, lạnh lùng hỏi. Thanh niên bảo vệ giải thích: “Là tên nghèo hèn này không thức thời, khăng khăng muốn vào câu lạc bộ chúng ta, tôi không cho anh ta vào, thì anh ta chặn đường ở đây” “Khốn khiếp, anh ấy tới câu lạc bộ chúng ta là niềm vinh hạnh của tôi, tôi tốn nhiều công sức mới mời anh ấy tới, thế mà cậu lại đuổi anh ấy đi?” Khang Văn Hân tức đến bật cười. Nếu hôm nay sư phụ tức giận rời đi, thì mặt mũi anh cũng không còn nữa. Thanh niên bảo vệ hóa đá, không ngờ Khang Văn Hân lại kích động như vậy, kết quả này làm anh hơi bất ngờ, vô thức nói: “Ông chủ, anh ta chỉ là tên nghèo kiết xác” Giờ anh vẫn chưa biết quan hệ giữa Khang Văn Hân và Lý Phàm, vì nếu anh biết sẽ không nói như vậy. Khang Văn Hân không nói hai lời tát vào mặt anh ta, mặt thanh niên bảo vệ nhất thời hiện lên một dấu tay, hơn nữa tiếng tát còn vọng lại, một lúc sau vẫn chưa biến mất. Mấy bảo vệ có mặt tại đây thấy đồng nghiệp của mình bị tát mạnh như thế, cũng ôm mặt như cảm nhận được, bọn họ mơ màng, hoàn toàn không hiểu tại sao ông chủ lại thiên vị một người bình thường?

"Ông chủ Khang, tên này chặn đường không cho tôi vào xem thi đấu, nên tôi đề nghị anh đuổi anh ta đi.”

Chủ xe Lamborghini hằng giọng, tin rằng với bối cảnh của mình, chắc chắn Khang Văn Hân sẽ nể mặt anh. Khang Văn Hân cười hỏi: “Anh mới đá vào xe anh ấy?”

Thật ra anh đã nhìn thấy, nhưng vẫn muốn đợi đối phương tự nói ra.

Chủ xe Lamborghini gật đầu: “Đúng vậy, tôi không có kiên nhẫn đó, hơn nữa anh ta chỉ là tên nghèo hèn, ông chủ Khang, tôi mong anh đuổi anh ta ra ngoài, bằng không câu lạc bộ của anh sẽ giảm đi một khách VIP như tôi”

“Anh thích đi đâu thì đi, không ai ngăn cản anh, nhưng trước khi đi phải xin lỗi sự phụ tội”

Khang Văn Hân tức giận xua tay, anh ghét nhất là bị người khác uy hiếp, đặc biệt là lấy sự phụ anh ra. Anh có thừa khách hàng VIP, nên thêm hay bớt đối phương chẳng thành vấn đề. Chủ xe Lamborghini hóa đá, lẽ ra Khang Văn Hân phải tươi cười mới đúng, ai ngờ lại hạ lệnh đuổi khách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK