Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sát thủ đó ngáp một cái, rất ngạo nghễ nói: “Xem ra chuyện cũng gần xong rồi, đã đến lúc bắt đầu hành động.”

Lúc nãy anh chỉ mang suy nghĩ thăm dò, chủ yếu là mèo vờn chuột thôi, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh cấp trên, lúc này anh mới không kéo dài thời gian nữa.

Anh còn tưởng Lý Phàm là cao thủ, ai ngờ chỉ là người bình thường, nên rất khinh thường, lúc anh bắt đầu nhắm thì nhận ra mấy người Cố Họa Y đã rời khỏi văn phòng rồi.

Anh không hề bất ngờ với kết quả này, định đổi phương hướng khác thì nhất thời lãng quên Lý Phàm, vì lúc Lý Phàm ra ngoài, đã giả vờ lên taxi cho anh thấy rồi.

Nhưng anh lại chẳng hay biết Lý Phàm đang tới gần mình, lúc anh lại phát hiện ra bóng dáng Cố Họa Y thì thở dài: “Đúng là một cô gái xinh đẹp, thật đáng tiếc, hôm nay phải hương tan ngọc nát, hồng nhan bạc mệnh.”

Lúc anh định bóp cò thì bỗng có tiếng gió gào thét bên tai, anh chỉ nhìn thấy một bóng đen, rồi hai mắt tối sầm, ngất xỉu.

Lý Phàm nhìn sát thủ đã bị đánh ngất, thì bắt đầu lục soát người anh ta ngay, nhưng anh sờ soạng nửa ngày vẫn không tìm thấy thông tin nào có ích.

Lý Phàm khẽ nhíu mày, không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ trên người tên này không hề có thứ gì? Anh thầm chán nản.

Lý Phàm đành phải đạp tên sát thủ tỉnh lại, hy vọng có thể moi được chút thông tin có ích từ miệng đối phương.

Sau khi tên sát thủ tỉnh lại mới nhận ra trước mắt bỗng xuất hiện một dáng người cao lớn, anh ta nhất thời sửng sốt, chuyện gì thế này, sao tên này lại xuất hiện ở đây?

“Anh là Lý Phàm.” Lúc này tên sát thủ mới nhìn thấy rõ mặt Lý Phàm, kinh ngạc thốt lên.

Lý Phàm cười nói: “Không ngờ anh lại nhận ra tôi, xem ra tôi cũng rất nổi tiếng.”

“Ha ha, ai mà chẳng biết anh, anh là Long Môn thiếu chủ, tiếng tăm lừng lẫy.” Sát thủ đó kỳ lạ nói, thật ra trong lòng anh rất sợ hãi, nhưng nghĩ tới sách cổ kinh điển thời cổ đại đều viết muốn sống tiếp phải cứng rắn hơn nữa, nên mới tỏ thái độ khác thường.

Lý Phàm hơi ngạc nhiên, không ngờ đối phương vẫn rất cứng miệng, nhưng đôi chân run rẩy của anh ta đã bị anh bắt được.

Anh khẽ cười, tưởng đối phương thật sự là người không sợ chết, nhưng hóa ra anh ta cũng có điểm yếu.

“Chỉ cần anh nói ra ai đã sai bảo anh thì tôi sẽ thả anh đi.” Lý Phàm khẽ nói, anh chỉ muốn biết ai là người đứng sau thôi, nếu là Long Hậu thì anh có thể thông cảm được.

Giờ anh chỉ lo lắng một điều là, ngoài Long Hậu và Đại Long Vương ra, thì vẫn còn nơi bí mật khác.

Ai ngờ tên sát thủ đó rất kiên cường ngửa cổ, dáng vẻ có chết cũng không chịu nói, Lý Phàm khẽ híp mắt, vốn định cho đối phương một cơ hội, ai ngờ anh ta lại không biết trọng dụng.

“Được lắm, anh rất có khí phách.” Lý Phàm khẽ cười nói.

Lúc sát thủ đang đắc chí thì Lý Phàm bỗng giẫm lên cổ chân anh ta, tiếng răng rắc lanh lảnh nhanh chóng vang lên.

Anh ta hiểu rõ cơ thể mình nhất, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, anh ta có thể phán đoán, cổ chân mình đã tàn phế rồi.

Cuối cùng sát thủ không thể nhịn đau được nữa phát ra tiếng hét thê thảm, Lý Phàm cười hỏi: “Anh không nói cũng không sao, tôi có cách để nhắm vào anh.”

Sát thủ biến sắc, trán liên tục đổ mồ hôi lạnh, dự cảm không lành trong lòng ngày càng mãnh liệt, nhìn Lý Phàm như nhìn thấy ma.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK