Khi cậu Lâm và gia chủ nhà họ Lâm nghe xong, lúc này mới như trút được gánh nặng trên người thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng không khó nhìn ra Lý Phàm đã tha thứ cho bọn họ.
Một cơ hội tốt như vậy, bọn họ dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, bọn họ theo bản năng chắp tay với Lý Phàm, lúc này mới rời khỏi nhà họ Cố.
Mọi người đến bây giờ cũng không phản ứng kịp, từ đầu tới đuôi, thái độ của gia chủ nhà họ Lâm và cậu Lâm đối với Lý Phàm quá khách khí, bọn họ đều không đoán ra Lý Phàm rốt cuộc giúp nhà họ Cố chuyện gì, lại để ông cụ Cố đối đãi như vậy.
Các thân thích nhà họ Cố trước đó giễu cợt Lý Phàm, nhất thời một câu nói cũng không nói được, bọn họ nghĩ đến vừa rồi giễu cợt Lý Phàm không cách nào để người nhà họ Cố nói xin lỗi, bây giờ tất cả
trước mắt, hoàn toàn và bôm bốp vào mặt bọn họ.
"Ba, chuyện cổ phần." Cố Thiệu Dũng nhắm mắt, theo bản năng nhìn về phía ông cụ, hy vọng đối phương có thể làm chủ, nếu ông cụ mở miệng, ít nhiều ông ta cũng sẽ tranh thủ lấy lại được chút cổ phần.
Sắc mặt ông cụ Cố trầm xuống, ông không muốn tranh nước đục này, càng không muốn làm người ác, ông ta khoát tay một cái.
Trong lòng Cổ Thiệu Dũng nhất thời mất mác không dứt, ông ta nào không nhìn ra ông cụ cũng không chịu giúp chuyện này, theo bản năng ông ta dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chú Cố Thiệu Huy, chất vấn: "Em ba, em làm như vậy có chút không đúng, em xem chuyện này làm thế nào?"
Cố Thiệu Huy không quá biết nói chuyện, cộng thêm lời nói Cố Thiệu Dũng sắc bén, làm cho Cổ Thiệu Huy trong lúc nhất thời bị làm khó, Lý Phàm theo bản năng giúp đỡ ba vợ nói: "Bác cả, bác không thể quyt nợ chứ, bác muốn lấy lại cổ phần, vậy bác phải làm việc thật tốt ở công ty, nói không chừng vẫn có thể có một phần trăm cổ phần."
Lời nói châm biếm của Lý Phàm giống như một thanh kiếm, đâm thẳng vào ngực Cổ Thiệu Dũng. Vẻ mặt ông ta trở nên vô cùng âm u đáng sợ.
“Họa Y, trong mắt con còn có người bác cả tôi này không?” Cố Thiệu Dũng bắt đầu hỏi ngược lại Cố Họa Y. Cổ Họa Y không hề đồng tình một chút nào, cô chỉ dửng dưng nói: “Vậy trong mắt bác cả còn có cháu sao?”
Trước đây cô vẫn luôn kính trọng bác cả và bác hại, nhưng hai người này khiến cô thất vọng rất nhiều lần. Đối phương không những cướp cổ phần công ty của cô mà còn đuổi cô ra khỏi nhà.
Dù đã bị đuổi ra ngoài, bác cả và bác hai vẫn luôn tới gây phiền phức cho cô, giống như quỷ hút máu vậy, làm thế nào cũng không đuổi đi được. Cô thật sự không hiểu vì sao đối phương còn có thể không
biết xấu hổ trách cô.
“Tốt lắm, coi như mấy người giỏi” Cố Thiệu Dũng không chỉ không nhận ra sai lầm của bản thân mà vẫn luôn cảm thấy đây là điều đúng đắn. Ông ta hằn học buông một câu nói như vậy rồi rời khỏi cùng Cố Thiệu Phong.
Cổ Thiệu Huy lo lắng nói: “Thôi xong, với tính cách của anh cả, anh ấy nhất định sẽ không chịu để yên như vậy, dẫu sao các con cũng nên nói chuyện nể nang hơn”.
“Ba, ba không thấy bọn họ bắt nạt nhà chúng ta thế nào sao? Nếu chúng ta còn mềm yếu nữa thì sớm muộn gì cũng bị đuổi ra ngoài đường ngủ” Cổ Họa Y cau mày nói, cô đã trải qua sự đau khổ đó.
Lý Phàm rất tán thành quan điểm này, anh nói: “Ba mẹ, hai người không cần sợ hãi, có bọn con ở đây”
“Có Họa Y là được, cậu thì bỏ đi” Vương Cần Mai tức giận liếc anh, bà ta cực kỳ không hài lòng về thằng con rể này.
Cố Họa Y lắc đầu, cô thầm nghĩ, nếu bọn họ biết phần lớn cửa ải khó khăn đều nhờ có Lý Phàm giúp mới vượt qua được, không biết sẽ nghĩ như thế nào?
Buổi họp dòng họ kết thúc, họ hàng nhà họ Cố đều ra sức nịnh bợ Cố Họa Y, vì cô là người có nhiều
cổ phần nhất trong số người nhà họ Cố, hơn nữa cô còn là Chủ tịch của công ty nhà họ Cố.
Bọn họ đều muốn lấy lòng cô, tạo mối quan hệ tốt với cô. Làm vậy có khi sẽ có được một chức vụ tốt ở trong công ty, hơn nữa còn được nhận không ít tiền lãi.
“Họa Y, cô nhìn cháu lớn lên từ nhỏ” “Ngoài ba mẹ cháu ra, khi cháu còn nhỏ dì ôm cháu nhiều nhất” “Họa Y, trước đó bác tặng cháu không ít quà, có vị trí tốt nào nhất định đừng quên bác nhé?