“Không phải cậu đang nói đùa đấy chứ? Đây đâu phải là lúc nói đùa. Cậu muốn tôi nói thế nào đây?” Đại Long Vương bất đắc dĩ cười.
Nhị Long Vương cười khinh khỉnh Lý Phàm: “Cậu đã làm gì thì tự biết. Bây giờ còn trách ngược lại chúng tôi. Nếu không phải cậu giết Thất Long Vương, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”
“Đúng, cậu là kẻ phản bội của Long Môn. Ngay cả Thất Long Vương mà cậu cũng giết. Sao chúng tôi không cảm thấy bàng hoàng cho được?” Những Long Vương khác cũng gật đầu phụ họa.
Lý Phàm nghe vậy cũng cạn lời. Đã đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn không chịu điều tra rõ ràng mọi việc.
“Tôi không giết Thất Long Vương.” Lý Phàm khẽ nói.
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra. Bọn họ ngạc nhiên nhìn Lý Phàm, không hiểu ý của đối phương.
“Thất Long Vương chết ngay cửa nhà cậu, chẳng lẽ không phải cậu giết sao?” Đại Long Vương không nhịn được nghi ngờ hỏi.
Lý Phàm hờ hững nói: “Xem ra các người cũng nghĩ là tôi giết, nhưng tôi muốn hỏi ngược lại một câu lẽ nào Thất Long Vương chết ở cửa nhà tôi thì do tôi giết sao? Các người có bằng chứng không?”
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, ai cũng bất ngờ. Nếu không chính tai nghe được, bọn họ cũng không dám tin đây là sự thật. Kết quả này đều nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ.
Họ liếc nhìn nhau, không khỏi im lặng suy nghĩ. Từ từ bọn họ cũng phát hiện đối phương nói không sai, bọn họ đúng là không có bằng chứng gì cả.
Lần này, tất cả mọi người đều ngậm miệng, nhất thời không biết phải làm gì.
Lý Phàm thấy mấy người đều không trả lời được, cũng không thờ ơ. Anh đã biết sẽ có cục diện này từ lâu, anh nói với bọn họ: “Nếu Thất Long Vương không phải do tôi giết, hiểu lầm cũng đã được hóa giải, ít nhất các người cũng phải cho tôi một lời giải thích chứ.”
Đại Long Vương cùng những người khác nghe vậy đều cứng họng, nhất thời không biết nên nói gì, vừa rồi bọn họ còn rất tự tin.
Nhưng bây giờ bọn họ đã mất quyền lên tiếng rồi.
Lý Phàm cười nói: “Bảo tôi thả các ông cũng được, chẳng qua các người phải làm theo yêu cầu của tôi mới được.”
Khi đám người Đại Long Vương nghe được đối phương sẽ thả bọn họ, ai cũng mừng như điên. Bọn họ vẫn còn cơ hội. Nghĩ vậy, ai cũng sốt ruột không biết Lý Phàm sẽ yêu cầu bọn họ làm gì?
“Yêu cầu gì? Chỉ cần không quá đáng chúng tôi đều sẽ đồng ý.” Mọi người vội vàng hỏi dò.
Vì mạng sống, bọn họ chẳng cố kỵ điều gì nữa. Dù sao hôm nay cũng có cơ hội tốt để sống sót.
Lý Phàm cười nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi, nhưng nếu các người không đồng ý thì sẽ trở thành việc lớn.”
Đám người kia nghe vậy thì cả kinh, không thể tin nổi.
Cuối cùng, bọn họ mới biết yêu cầu của Lý Phàm.
“Cậu nói gì? Bảo chúng tôi cởi sạch quần áo đi về?” Sắc mặt của đám người Đại Long Vương như đưa đám. Bây giờ đang là mùa đông, thế mà Lý Phàm lại bảo bọn họ cởi sạch đi về? Chẳng phải khiến bọn họ chết cóng sao?
Quan trọng nhất là nếu lỡ bị người khác nhìn thấy bọn họ còn có thể ngẩng đầu nhìn đời được nữa không?
Lúc nghe đến đó bọn họ nhất thời muốn phản đối.
Đương nhiên Lý Phàm hiểu rõ ý của bọn họ, chỉ hờ hững nói: “Nhất định phải làm theo yêu cầu của tôi.
Nếu không, tôi sẽ khiến các người đẹp mặt.”