CHƯƠNG 352: ĐÁNH CHẾT
Lý Phàm đứng yên bất động tùy ý để Long Thiên Hành giơ súng lên lên đè trên trán của mình.
“Con mẹ nó, bọn mày hay lắm, thủ hạ của ông đây mà để cho bọn mày đả thương hết mười người.”
Long Thiên Hành nổi nóng nói.
Vốn dĩ cho rằng đây là một chuyện có thể giải quyết nhẹ nhõm, nhưng mà mọi người anh em bị thương hoàn toàn vượt ra khỏi dự tính của Long Thiên Hành
“Bọn mày là người của nhà họ Mã tìm đến à?”
Lý Phàm bình tĩnh hỏi.
“Haha, nhà họ Mã chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cái bọn ngu các người đắc tội với Bát Gia, nhưng mà cũng hay thôi, bọn tao sẽ bắt mày lại giao cho Bát Gia, nhất định có thể nhận được sự ưu ái của Bát Gia, sau này bọn tao đã có thể tiến vào Long Môn rồi.”
Long Thiên Hành kích động nói, có thể bước vào Long Môn đã trở thành một mục tiêu cao nhất ở trong lòng của Long Thiên Hành.
Lý Phàm nhíu mày, sau đó lộ ra nụ cười.
Chuyện này liên quan đến Bát Long Vương của Long Môn, cái này thật sự là chuyện mà Lý Phàm đã không đoán trước được.
Có điều là lời nói của Long Thiên Hành cũng để cho Lý Phàm nắm bắt được không ít tin tức.
“Bát Gia à, ông ta đang ở Hán Thành?”
Lý Phàm hỏi.
“Đương nhiên là đang ở Hán Thành rồi, cũng không biết mày làm gì mà chọc vào Bát Gia, cái thằng lúc nãy là ai vậy?”
“Là bạn học của vợ tôi, tôi với nó không quen biết nhau, nhưng mà tôi cũng không quen Bát Gia, không biết tôi đắc tội với ông ta bằng cách nào.”
Long Thiên Hành lắc đầu lạnh giọng nói: “Hỏi nhiều như vậy làm cái gì, con mẹ nó mày đắc tội với Bát Gia như thế nào mày đi hỏi Bát Gia mới biết được chứ.”
“Bọn mày giết hết tất cả những người trong biệt thự đi, sau đó dẫn theo nó, nhanh lên.”
Trong đôi mắt của Lý Phàm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, thủ thế đánh về một hướng.
“Má nó, đừng có cử động lung tung, trói tay của nó lại đi.”
Long Thiên Hành cảnh giác nhìn Lý Phàm.
“Mày nhất định phải chết.”
“Con mẹ nó mày mới chết chắc đó… á!”
Một viên đạn bắn lén xuyên qua mi tâm của Long Thiên Hành, Long Thiên Hành run rẩy sau đó ngã thẳng xuống đất.
Trong lòng của các đệ tử võ quán hoảng sợ, ai cũng biết đây là có súng ngắm.
Không đợi các đệ tử của võ quán có phản ứng gì, âm thanh súng ngắn lại liên tục vang lên, từng tên đệ tử của võ quán đều trúng đạn ngã xuống đất.
Rất nhanh, một nhóm hộ vệ Long Môn với vũ trang đầy đủ đến bên cạnh Lý Phàm, cảnh giác nhìn đệ tử võ quán nằm trên mặt đất.
Lòng của các đệ tử võ quán bị thương nặng ngã xuống đất không thể động đậy được đều phát lạnh, không phải đã nói đối phó với một tên phế vật à? Mà còn là một tên phế vật đi ở rể, nhưng mà sao bên người của các lên phế vật này lại có nhiều hộ vệ mang theo súng ống như vậy.
“Thiếu chủ, xử lý bọn họ như thế nào đây?”
Đội trưởng hộ vệ đặc biệt cung kính dò hỏi.
“Hỏi bọn nó tin tức liên quan đến Bát Gia, xử lý tốt hiện trường.”
Lý Phàm lạnh nhạt phân phó.
“Dạ.”
Trong biệt thự, Ngô Bình Bình với ngón tay run rẩy đang gọi điện thoại nhưng mà lại bấm nhầm số, nhìn đám hộ vệ Long Môn đột nhiên lại xuất hiện ở bên ngoài, cả người ngơ ngác.
“Đám người này là cảnh sát hả, nhưng mà nhìn quần áo không giống.”
Ngô Bình Bình thất thần hỏi.
“Nhìn có vẻ giống như là vệ sĩ riêng ấy, nhìn bọn họ nghe theo mệnh lệnh của Lý Phàm. Ôi trời đất ơi chẳng lẽ là Lý Phàm có vệ sĩ riêng nữa hả.”
“Họa Y, rốt cuộc chồng của cậu là ai vậy, tại sao anh ta lại có vệ sĩ riêng?”
Các bạn học đều kinh ngạc nhìn Cố Họa Y, hình tượng lúc trước của Lý Phàm đã sớm sụp đổ vang trời, giờ phút này bọn họ đều cảm thấy Lý Phàm chắc chắn là một người có bối cảnh thâm hậu, có người bình thường nào mà còn có vệ sĩ cơ chứ.
Cố Họa Y lắc đầu, không có cách nào trả lời vấn đề của bạn học, đối với thân phận của Lý Phàm, mặc dù Cố Họa Y suy đoán đủ loại nhưng mà cũng không có gì để chứng thực.
Nhìn thấy Cố Họa Y lắc đầu không nói, đám người Ngô Bình Bình cũng thầm than một tiếng, cảm thấy bởi vì chuyện lúc nãy cho nên đã để Cố Họa Y chán ghét bọn họ.
Một cái đùi vàng lại cứ như vậy mà bị bỏ đi không có nguyên do, đám người Ngô Bình Bình ngay cả tâm trạng muốn khóc muốn chết cũng có.
Đội hộ vệ nhận được mệnh lệnh của Lý Phàm liền bắt đầu xử lý nơi đây, Lý Phàm nhìn Trương Gia Đông đang nằm ở cách đó không xa giả chết, cất bước đi tới.
Trương Gia Đông nín thở lại, khống chế tần suất hô hấp, mỗi lần chỉ thở ra hít vào một chút không khí, muốn để cho mình giả chết càng giống thật hơn.
Lý Phàm đứng ở bên cạnh Trương Gia Đông, khinh thường nói: “Tao biết là mày đang giả chết, cũng biết là chắc sẽ có người đến đây cứu mày, có đều là nể tình tao cảm thấy rất hứng thú đối với cải tạo gen, cho nên ngày hôm nay tao bỏ qua cho mày, hi vọng là lần sau gặp được mày trong lòng của mày tự có tính toán.”
Trương Gia Đông cố gắng kìm nén tâm tư muốn bùng nổ mắng chửi Lý Phàm, tiếp tục cố gắng giả vờ như là người đã chết.
Phân chó chứ biết tính toán, ông đây rất biết suy nghĩ có được không hả. Mẹ nó, ai biết được mày lại lợi hại như vậy, còn giả vờ như là một tên vô dụng, đừng có giả vờ bắt nạt người ta.
Vẫn là do trình độ cải tạo gen quá thấp, trở về nghiên cứu đột biến gen thứ cấp cho thật đàng hoàng, nhất định phải làm cho mình trở thành người mạnh nhất trên thế giới này.
Dưới tâm trạng đang khuấy động, hô hấp của Trương Gia Đông thiếu chút nữa đã không khống chế được rồi.
“Ha ha, hô hấp tăng tốc, nhịp tim đập nhanh hơn, có phải là bây giờ mày đang hận không thể nhảy dựng lên chơi chết tao có đúng không hả?”
Lý Phàm thản nhiên nói.
Cả người có Trương Gia Đông lập tức cứng ngắc, hai mắt nhắm chặt lại, cảm thấy Lý Phàm chắc chắn là đang lừa gạt mình.
Nghe thấy tiếng bước chân của Lý Phàm rời đi, Trương Gia Đông mới thở dài một hơi trong lòng, may mắn mình đã kiên trì chịu đựng không bị Lý Phàm lừa gạt.
Lý Phàm đi vào trong biệt thự, đám người Ngô Bình Bình dùng ánh mắt khẩn trương mà nhìn Lý Phàm, người nào cũng xấu hổ bối rối không biết phải nói chuyện với Lý Phàm như thế nào, lo lắng hơn là Lý Phàm sẽ ghi hận chuyện hồi lúc nãy.
Cố Họa Y bước nhanh đi về phía Lý Phàm, kéo tay của Lý Phàm lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.
Lý Phàm nhẹ nhàng ôm lấy Cố Họa Y, hoàn toàn như không nhìn thấy đám người Ngô Bình Bình, dường như trong căn biệt thự này chỉ có hai người bọn họ.
“Về nhà thôi.”
“Ừm.”
Cố Họa Y nhẹ nhàng gật đầu, kéo cánh tay của Lý Phàm rời khỏi biệt thự với Lý Phàm.
Ngô Bình Bình ao ước ghen tị nhìn bóng lưng đi khỏi của hai người, ước gì nếu như mình có một ông chồng siêu nhân như thế này thì hay biết mấy.
Mấy người bạn học nam còn lại cùng lắc đầu thở dài, cảm thấy so sánh người với người cũng có thể làm cho người ta tức chết, so sánh với Lý Phàm, bọn họ cảm thấy mình không đủ làm đàn ông.
Lý Phàm nắm tay Cố Họa Y rời khỏi trang viên nghỉ dưỡng, chậm rãi ung dung bước đi trên con đường cái.
“Em có chuyện gì muốn hỏi không?”
Lý Phàm có chút xoắn xít mà nói.
Bây giờ tình thế Long Môn có hơi phức tạp, tương lai có thể thuận lợi tiếp nhận Long Môn hay không còn chưa nói được, lúc này giải thích thân phận với Cố Họa Y, Lý Phàm cảm thấy là có hơi khó khăn.
Nhưng mà nếu như không giải thích, ngày hôm nay lại xảy ra chiến trận lớn như thế, sợ là trong lòng của Cố Họa Y đã sớm có suy nghĩ, nếu như suy nghĩ lệch lạc thì coi như không xong rồi.
Cố Họa Y nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Lý Phàm, vừa cười vừa nói: “Em sẽ không hỏi anh đâu, bây giờ anh không nói chắc chắn là anh có nỗi khổ tâm, em chờ đến lúc anh không còn nỗi khổ tâm nữa, chờ một ngày anh ngay thẳng nói với em tất cả.”
“Vợ à.”
Trong lòng của Lý Phàm cảm động ôm chặt lấy Cố Họa Y, cúi đầu xuống hôn lên trên môi của Cố Họa Y.
Một hồi lâu sau hai người mới tách ra, trên gương mặt xinh đẹp của Cố Họa Y đỏ ửng, nói: “Được rồi, mau về nhà thôi, ngày mai còn phải bận làm việc nữa.”