Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bát Gia mang theo đàn em đi đến nhà hàng Hoa Đào.

Sau khi xuống xe, ông tay chắp tay sau đít đứng trước cửa nhà hàng, Bát Gia đánh giá hoàn cảnh nhà hàng, hơi vừa lòng gật đầu: "Trang hoàng quả thật có chút hương vị cổ xưa, cũng không biết mùi vị cơm canh ra sao."

Công Tôn Quân mặt mang nụ cười đi ta, hai tay ôm quyền chào Bát Gia: "Vãn bối Công Tôn Quân chào Bát Gia, không tiếp đón từ xa, mong Bát Gia thứ tội."

Bát Gia ngoài cười nhưng trong không cười: "Có tội gì mà phải tha thứ, bây giờ lão Bát tôi chính là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nhãi con cậu tùy tiện tìm một người đến mời, không phải lão Bát tôi đã vui vẻ chạy đến rồi à."

Trong lòng Công Tôn Quân hơi đắc ý, cảm thấy có thể làm cấp dưới vừa gọi điện thoại là gọi được Bát Gia đến ngay, quả thật có cảm giác khá sảng khoái.

Đây chính là Bát Gia từng uy danh hiển hách, người mà Công Tôn Quân từng phải ngước nhìn!

Tuy nhiên đó đã là chuyện quá khứ, Bát Gia bây giờ không phải Bát Gia năm đó, Bát Gia không có quyền có thế thật sự là chó nhà có tang, không được ai coi trọng.

"Bát Gia thật biết nói đùa, vãn bối tuyệt đối không có ý khinh thường ông, ở trong mắt vãn bối, Bát Gia luôn là người vãn bối kính trọng."

"Được rồi, đừng nói mấy lời vô nghĩa, cậu nói muốn mời tôi ăn cơm, không biết có chuẩn bị tốt đồ ăn không, nếu làm tôi ăn uống không hài lòng thì đừng trách tôi lật bàn với cậu."

Bát Gia nói xong bèn chắp tay sau đít đi qua Cố Tôn Quân, thản nhiên đi vào trong nhà hàng.

Cô Tôn Quân cắn răng, nghĩ thầm Bát Gia này đều là vịt chết mà còn mạnh miệng, tư thái vẫn làm ra vẻ hơn người.

Nếu không phải muốn xu nịnh kẻ chưa được nắm quyền, Công Tôn Quân tuyệt không nhịn cục tức này.

Tôi nhịn! Chờ sau này mục tiêu của tôi đại công cáo thành, tôi sẽ cho ông biết Công Tôn Quân tôi lợi hại thế nào!

Ánh mắt khẽ động, Công Tôn quân xoay người đi vào nhà hàng theo, trên mặt là nụ cười ấm áp như gió xuân.

"Nhanh mang hết đồ ăn ngon của nhà hàng lên đây, để Bát Gia nếm thử hương vị trước, tránh cho lát nữa Bát Gia ăn không vui lại lật bàn." Công Tôn Quân sai bảo cấp dưới.

Cấp dưới lập tức đi làm việc, chỉ chốc lát các loại thức ăn đủ màu sắc đã xếp đầy bàn.

Rượu trong bình vàng được rót vào chén ngọc.

Công Tôn Quân nâng ly rượu ngọc đã được rót đầy rượu lên: "Bát Gia, vãn bối kính ông một ly."

Bát Gia không nâng ly rượu lên mà chỉ quan sát Công Tôn Quân: "Nhóc con, sao cậu không tự uống ba chén trước nhỉ, nếu thật sự luận vai vế thì tôi bằng vai phải vế với ông nội cậu đấy.

Cháu trai cậu để ông nội đến gặp cậu, cái này có lẽ không uống ba ly thì không ổn, nhanh uống rượu đi, uống xong rồi lại đến kính tôi."

Công Tôn Quân hơi ngạc nhiên, không ngờ Bát Gia lại nói mình là cháu trai, ở trong lòng Công Tôn Quân, bây giờ anh ta có thể bằng vai phải về ngồi cùng bàn cơm với Bát Gia.

Bát Gia thấy Công Tôn Quân cắn chặt răng, cắn đến hàm banh ra thì cười lạnh: "Cháu trai làm sao vậy, ông nội nói cậu hai câu khó nghe thì trong lòng cậu không vui à?

Ngay cả giả bộ làm cháu trai như thế nào cũng không học được, vậy mà dám chạy đến trước mặt ông nội giả làm sói đuôi to à?

Thật sự nghĩ bây giờ Bát Gia thật là hổ lạc đồng bằng à?

Cho dù Bát Gia tôi thành chó nhà có tang thì cũng không phải con rùa Tôn nhà cậu có thể ức hiếp, Công Tôn Quân cậu là cái gì, chẳng lẽ trong lòng cậu không tự hiểu rõ?"

Bát Gia đột nhiên quát lớn làm cho Công Tôn Quân hoàn toàn ngây người.

Tất cả đều không giống những gì Công Tôn Quân tưởng tượng, trong suy nghĩ của Công Tôn Quân, Bát Gia nên khách khí thương lượng mưu kế cùng mình mới đúng!

"Bát, Bát Gia, ông nói cái này có hơi nghiêm trọng rồi! Công Tôn Quân tôi nào dám trêu chọc Bát Gia, lần này mời ông đến một là giúp ông lên chức một lần nữa, tấm lòng của tôi đối với ông chính là lòng son dạ sắt, nhật nguyệt chứng giám! Thiên địa chứng giám!"

Công Tôn Quân nói xong lập tức nâng ly uống một hơi cạn sạch, thầm nghĩ không phải ra vẻ đáng thương à, này có gì khó!

Ở trong gia tộc lánh đời, nhà Công Tôn tôi đã giả vờ làm cháu trai suốt mấy trăm năm, đã có kinh nghiệm diễn xuất phong phú!

Sau khi nói xong, Công Tôn Quân tiếp tục cầm bình rượu rót đầy ly cho mình, sau đó uống liên tục hai ly rượu mạnh.

Uống hết rượu, Công Tôn Quân lau miệng, cười nói: "Bát Gia, thế này được chứ? Công Tôn Quân tôi làm theo ý ông, lần này có thể kính rượu ông rồi chứ."

"Cháu trai coi như khá thú vị, cho cậu một cơ hội đấu, trước nói xem cháu trai gọi ông nội đến đây là muốn làm loạn cái gì."

Bát Gia híp mắt hỏi.

Nhìn thấy Bát Gia đi thẳng vào chủ đề, Công Tôn Quân cũng không do dự nữa mà nói thẳng suy nghĩ của mình ra.

"Bát Gia, tôi nghe nói ông và Lý Phàm đã từng bùng nổ xung đột, nhưng lại bị đánh bại bởi xung đột này."

Sắc mặt Bát Gia lập tức trở nên âm u, đây chính là chuyện xấu mà Bát Gia không muốn bị người nhắc đến.

"Đúng thì sao."

"Rất trùng hợp, tôi cũng từng có xung đột với Lý Phàm, tuy nhiên bây giờ Lý Phàm gặp nạn, cần tôi ra tay giúp anh ta, tôi nghĩ đây là một cơ hội tốt giúp Bát Gia trút giận."

Công Tôn Quân cũng không biết thân phận thật sự của Lý Phàm, bây giờ nói ra những lời này trước mặt Bát Gia, làm cho sắc mắt Bát Gia trở nên kỳ lạ.

Bát Gia tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn Công Tôn Quân, nhìn đến mức trong lòng Công Tôn Quân không tránh khỏi sợ hãi.

"Bát Gia, sao ông lại nhìn tôi như vậy? Là tôi có gì không đúng à?"

Công Tôn Quân không yên hỏi.

"Không có gì không đúng, cậu nói tiếp đi, nói xem cậu định làm thế nào."

Bát Gia cầm đũa gắp đồ ăn, chờ nghe xem Công Tôn Quân định xử lý Lý Phàm thế nào.

Bây giờ trong lòng Bát Gia cũng rất nôn nóng, mắt thấy tình thế càng ngày càng mơ hồ, hơn nữa bây giờ Bát Gia không quyền không thế, hiện tại chính mình lâm vào tình cảnh xấu hổ nhất.

Nếu có người có thể đến làm loạn, Bát Gia còn khá vui khi thấy cái này, nói không chừng còn có thể ngồi mát ăn bát vàng.

Công Tôn Quân làm sao biết được mưu kế của Bát Gia thâm sâu thế nào, bèn nói bảy tám phần kế hoạch, chỉ chừa lại đòn sát thủ là chưa nói ra.

"Bát Gia cảm thấy kế hoạch của tôi thế nào, chỉ cần làm chút động tác ở bữa tiệc tân gia là có thể làm Lý Phàm trở thành tù nhân của chúng ta, đến lúc đó còn không phải tùy ý cho chúng ta chà đạp anh ta à."

Bát Gia mỉm cười gật đầu: "Không tồi, kế hoạch của cậu rất có bài bản, tuy nhiên kế hoạch này của cậu có vẻ không cần tôi hỗ trợ, không biết cậu mời tôi với mục đích gì."

"Đương nhiên tôi không dám làm phiền Bát Gia ra tay, làm như vậy là tôi muốn trút giận giúp Bát Gia thôi, sau khi xử lý Lý Phàm, không phải Bát Gia có thể lấy anh ta để cầu công trạng à, nói không chừng Bát Gia còn có thể cầm lại quyền thế trước kia, bước lên một tầng cao hơn!"

Công Tôn Quân nịnh nọt nhìn Bát Gia, hy vọng Bát Gia có thể cho mình một hồi đáp tích cực.

"Ha ha ha, thật sự là cháu trai ngoan, nào, ông nội uống với cậu một ly."

Bát Gia nâng ly lên chạm nhẹ vào ly của Công Tôn Quân, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK