Anh Phi vung tay lên, mấy tên thanh niên xấu kia ào ào xông lên động tay động chân với Lý Phàm.
Đại ca đã lên tiếng rồi, đương nhiên phải biểu hiện thật tốt. Với cả nếu phế Lý Phàm đi thì người đẹp bên cạnh sẽ không chạy được, đám thanh niên xấu vốn nhìn trúng Trần Hiểu Đồng mà.
Nhìn thấy bên quần bar có đánh nhau, không ít người ghé mắt vây xem, chị Thu đốt một điếu thuốc, nghiêng người trên ghế sô pha, lẳng lặng nhìn.
Trần Hiểu Đồng duyên dáng hô to một tiếng, giả bộ như bị hù sợ mà núp sau lưng Lý Phàm. Nửa người trên đầy đặn áp sát vào tấm lưng vững chắc của Lý Phàm.
Vẻ mặt Lý Phàm bình tĩnh với mấy nắm đấm vùng tới trước mặt, chậm rãi vươn tay, cũng không thấy Lý Phàm hành động thế nào mà sau đó liền vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Mấy thanh niên xấu ôm bụng, ngồi sập xuống đất. "Ôi, anh Hoa, gặp phải đứa mạnh rồi, tụi em đánh không lại." "Đau quá! Mẹ nó bụng đau quá, thằng này ra tay quá thâm rồi." Tất cả mọi người đều không thấy rõ được động tác của Lý Phàm.
Nhưng mà vì không ai thấy rõ cho nên mới làm cho mọi người cảm thấy thật lợi hại.
Đám người hóng chuyện còn không ngại lớn chuyện, nhao nhao hò reo gõ trống, có người vỗ tay khen được, có người huýt sáo, còn có cả âm thanh hộ tiếp tục đánh đi.
Trong hộp đêm, chuyện đánh nhau là bình thường, chuyện càng làm lớn, đám người hóng chuyện càng thêm vui.
Con mắt của chị Thu trở nên óng ánh, nhìn về phía Lý Phàm như lang như hổ, cứ như đã không đợi được mà muốn lột sạch Lý Phàm rồi ném lên giường vậy.
Ở chỗ hẻo lánh có mấy cô gái trẻ mặt quần áo học sinh, cũng đang nhìn Lý Phàm mà xì xào bàn tán.
Trần Hiểu Đồng dính sát sau lưng Lý Phàm, nhỏ giọng rỉ tai nói: "Anh cố ý ra vẻ đúng không, tôi thấy ánh mắt của mấy bà cô với mấy em gái nhỏ kia nhìn anh đều phát sáng rồi."
"Đừng làm rộn, đi ra ngoài để làm chính sự." Sao Lý Phàm có thể không biết là Trần Hiểu Đồng đang ghen chứ. Anh Hoa và anh Phi liếc nhau, đều cảm thấy thân thủ của Lý Phàm không tầm thường, nhất thời cũng không dám dùng sức mạnh với Lý Phàm. "Người anh em là người bang nào, có thể báo danh không? Nơi này là địa bàn của chú Hải" "Bang nào chứ? Tôi là người chính đạo, nhanh gọi Dương Tiền Tiến xuống đi" Lý Phàm lạnh mặt nói Anh Hoa và anh Phi đều ngẩn người, chính đạo? Mẹ nó đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá à. "Nếu người anh em đã không nể mặt thì đừng trách chúng tôi không khách sáo." Anh Hoa vòng tay đến bên hông, ánh sáng lóe lên, một con dao găm xuất hiện trong tay. Anh Phi móc túi quần ra một thanh suy đao, cổ tay rung lên, lộ ra lưỡi dao sáng loáng. Mấy thanh niên xấu thấy hai vị đại ca lấy ra vũ khí, ánh mắt lập tức lộ vẻ vui sướng. Anh Hoa và anh Phi cùng ra tay thì tên này chết chắc rồi." "Chết? Thế thì lợi cho nó quá rồi. Trước phải cho nó nếm mùi ba dao sáu lỗ mới được." Khách trong quán đều đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Phàm. Đám người đang nhảy múa trên sàn nhảy cũng có không ít người ngừng lại, tụ tập vào cách quầy bar không xa hóng chuyện vui. "Ra tay đi, nhanh ra tay đi, nôn quá rồi!" "Ha ha, lấy cả dao ra rồi, đúng là hiếm có. Nhiều năm rồi chưa thấy Vương Triều Số 1 động tới dao đâu" Anh Hoa và anh Phi hít sâu một hơi, hai người liếc nhau xong thì cực kỳ ăn ý mà cùng ra tay. Con dao găm đâm về phía cổ họng Lý Phàm, suy đao đâm vào tim Lý Phàm, tay trái ha người đồng thời vung lên, nện về phía phổi và bụng của Lý Phàm. Kỹ năng của hai người cùng luyện nhiều năm, ngày trước lúc liên thủ công kích, cơ bản đều chưa gặp phải đối thủ. Lý Phàm lạnh lùng nhìn hai người, cánh tay như giao long nhô ra, tốc độ nhanh như chớp, đánh trúng tim anh Hoa và anh Phi trước một bước. Bốp! Bốp!
Hai tiếng trầm đục vang lên, anh Hoa và anh Phi đều bay ngược về phía đám người vây xem. Có mấy người hóng chuyện bị hai người dội người lại, cảnh tượng lập tức có chút hỗn loạn.
"Mẹ kiếp, hai vị đại ca trấn thủ ở Vương Triều Số 1 bị đáng bại ư, người trẻ tuổi kia là ai vậy chứ."
"Mẹ nó còn tay không đánh bại, này quá đỉnh rồi." "Từ bao giờ mà Hán Thành xuất hiện một người khủng thế này, chẳng lẽ là đàn em của đại ca vùng khác phải tới, chuyển bị thay máu thế giới ngầm ở Hán Thành." Đám người hóng hớt bàn tán ầm ĩ, đôi mắt xinh đẹp của chị Họa Y nhìn về phía Lý Phàm, ánh nhìn có chút thay đổi.
Anh Hoa và anh Phi ôm ngực đứng lên, vừa bò dậy nửa người đã cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, mồm phun ra máu.
Hộc!
Máu tươi phun ra khỏi miệng, sắc mặt anh Hoa và anh Phi đều trở nên khó coi, hai người biết là đá trúng tấm sắt rồi, bọn họ hiểu năng lực của Lý Phàm có thể tùy thời giết chết bọn họ.
Anh Hoa và anh Phi được đám thanh niên xấu đỡ dậy, ánh mắt hai người nhìn về phía Lý Phàm đã có chút e ngại.
Người lăn lộn trong giới đều có cái nhìn độc đáo. Anh Hoa và anh Phi có thể trấn thủ ở Vương Triều Số 1 thì đương nhiên phải là người có mắt nhìn.
Anh Hoa cố nén đau đớn, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa mà chắp tay ôm quyền: "Người anh em, tôi nhận thua. Dựa theo quy định thì hôm nay hẳn là cho anh tùy tiện làm gì thì làm, nhưng mà chú Hải và tổng giám đốc Dương đang ở đây, xin người anh em giơ cao đánh khẽ, ra khỏi cửa của Vương Triều Số 1 rồi hãy tìm tổng giám đốc Dương"
Đám người vây xem đều hít vào một hơi lạnh.
Vương Triều Số 1 có chỗ dựa là chú Hải, người trắng đen đều ăn sạch, chưa từng sợ qua ai.
Ngày trước chỉ cần có kẻ dám gây chuyện ở Vương Triều Số 1 thì chỉ có một kết quả, đó là bị đánh cho chết. Nhưng mà hôm nay, anh Hoa trông coi Vương Triều Số 1 lại nhận thua, điều này mà truyền ra thì quả là một tin tức lớn. Ánh mắt nhìn về phía Lý Phàm của chị Thu lại càng sáng, trong mắt chứa đựng vẻ hưng phấn và chờ mong.
Mấy cô sinh viên kia cũng kích động trông theo Lý Phàm.
Lý Phàm mỉm cười nhìn anh Hoa: "Nể mặt anh vừa đổ máu, tôi không làm khó dễ anh nữa"
Trong lòng anh Hoa lập tức thở dài một hơi, chỉ sợ Lý Phàm không buông tha, dựa vào thân thủ của Lý Phàm, anh Hoa không có can đảm dám tiếp tục ngăn cản. "Cảm ơn người anh em, sau này chỉ cần anh đến Vương Triều Số 1 thì sẽ giảm năm mươi phần trăm cho anh." Anh Hoa vỗ ngực, gương mặt tràn đầy vẻ cảm kích.
Nhưng mà anh Hoa vui mừng chưa được hai giây, tiếng nói của Lý Phàm lại vang lên: "Giảm giá thì không cần, chỉ cần bây giờ anh đi lên gọi Dương Tiền Tiến xuống gặp tôi thôi."
Anh Phi vội vàng nói: "Người anh em, chúng tôi đã nói tình hình với anh rồi. Chú Hải của chúng tôi và tổng giám đốc Dương đang nói chuyện, thực sự không tiện."
"Ồ, anh ta không tiện, tôi thì tiện à? Chú Hải của các người cũng gọi xuống luôn đi, tôi không ngại thêm một người đâu."
Lý Phàm ngang ngược nói. Đám người vây xem cảm thấy da đầu mình tê dần, nghĩ thầm vị này rốt cuộc có bối cảnh gì lại dám không khách sáo với chú Hải như vậy chứ?
Ở Hán Thành này không có chuyện gì mà chú Hải không giải quyết được, từ quan lớn, nhà quyền quý tới đủ mọi hạng người, thấy chú Hải thì đều phải cung kính khom lưng chắp tay hành lễ.
"Người này rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ cũng là một con rồng biển đi ngang qua?" "Tôi thấy dáng vẻ này ấy à, tìm tổng giám đốc Dương là giả, gặp chú Hải mới là thật"