Đối mặt với lời mắng mỏ của đội trưởng Chương, mồ hôi lạnh trên trán Tiểu Phi không ngừng chảy ròng ròng, anh ta bắt đầu hoảng sợ, từ giọng điệu của đội trưởng Chương thì cho thấy đối phương rất tức giận.
“Đội trưởng Chương, là do tôi bốc đồng. Bây giờ tôi biết sai rồi” Tiểu Phi vội vàng giải thích, anh ta hy vọng đội trưởng Chương có thể cho anh ta một cơ hội, nếu đội trưởng Chương cho anh ta một cơ hội thì thật quá tốt rồi.
Nhưng anh ta quá ngây thơ, từ khi đội trưởng Chương nhìn thấy tay Lý Phàm bị còng, ông ta không có ý định cho Tiểu Phi một cơ hội nào nữa.
Tiểu Phi hít sâu một hơi, cảm thấy khắp nơi đều lạnh, đội trưởng Chương thờ ơ nói: “Giờ cậu không còn cơ hội nào nữa. Từ nay về sau cậu không cần tới nha môn nữa. Tôi sẽ không bôi đen lý lịch của cậu, nhưng từ nay cậu đừng hòng bước vào nha môn nữa”
Sau khi Tiểu Phi nghe xong, cả người chấn động, vốn tưởng rằng đội trưởng Chương sẽ trừng phạt mình, nhưng không ngờ lại phạt nặng như vậy.
“Đội trưởng Chương, tôi biết sai rồi, tôi không dám mắc lỗi nữa.” Tiểu Phi vội vàng nói.
Dù anh ta có cầu xin thể nào, đội trưởng Chương vẫn không thèm để ý đến Tiểu Phi, Tiểu Phi cảm thấy đời mình coi như xong rồi, anh ta lạnh lùng nhìn đứa em trai của mình.
Nếu không phải do nó, anh ta đã không gặp phải chuyện như vậy, hiện tại khỏi phải nói anh ta tức giận đến nhường nào.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt của anh trai, anh Trang chủ động phản bác lại: "Anh, em không cố ý hại anh, nhưng em thật sự không biết anh ta có quan hệ tốt với đội trưởng như vậy.”
Trong mắt Tiểu Phi lóe lên tia lạnh lẽo, anh ta theo bản năng muốn đạp anh Tráng, mắng: "Đều do mày. Mày kêu tao đến làm gì? Mày tự xử lý không được sao."
Anh ta thực sự hối hận vì đã can thiệp vào chuyện này, nếu có thể phủi sạch quan hệ mà không bị đuổi việc, anh ta nguyện ý cắt đứt quan hệ với em trai mình ngay bây giờ.
Nhưng anh ta biết chuyện này là không thể, trong lòng có oán giận, chỉ có thể trút lên người em trai mình, anh Tráng bị anh ta đánh đến chết đi sống lại, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Mọi người thở dài một tiếng, không có chút thương cảm nào, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.
“Xin chào” Đội trưởng Chương duỗi tay ra cười nói với Sở Trung Thiên.
Sở Trung Thiên do dự vài giây, nhanh chóng đưa tay ra, nếu là trước kia, địa vị của ông ta so với đội trưởng Chương cũng không khác mấy, nhưng hiện tại, vị trí của đội trưởng Chương đã vượt xa ông ta.
Thấy đối phương thực sự chủ động bắt tay với mình, Sở Trung Thiên khó tránh khỏi cảm giác bối rối.
Lý do vì sao đội trưởng Chương bắt tay với Sở Trung Thiên cũng rất đơn giản, bởi vì Sở Trung Thiên là bạn của Lý Phàm, mà đối phương hết lần này đến lần khác cứu cậu Lý, ông ta cho rằng bạn như vậy mới đáng để kết giao.
Lý Phàm đột nhiên nghĩ tới cái gì, Sở Trung Thiên vẫn luôn đau đầu đối với quá khứ đen tối của mình, Sở Trung Thiên từng rửa tay gác kiếm cũng là vì muốn khiêm tốn một chút.
Anh cũng nhìn thấy khoảnh khắc Sở Trung Thiên kích động sau khi nghe yêu cầu của anh Tráng, Lý Phàm quyết định giúp Sơ Trung Thiên một tay.
“Đội trưởng Chương, tôi có chuyện muốn nhờ anh” Lý Phàm nói.
Đội trưởng Chương vội hỏi: "Cậu Lý, nếu có chuyện gì cần giúp, cậu cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cậu"
"Thật ra, chuyện tôi muốn anh giúp cũng rất đơn giản. Sở Trung Thiên trước đây có quá khứ khá đen tối, hiện tại cũng đã khiêm tốn lại rất nhiều. Phải nói là không còn nữa." Lý Phàm bình tĩnh nói: "Cứ coi như là
không thể bỏ đi hoàn toàn, nhưng bỏ một hai phần cũng được rồi.”
“Đương nhiên” Đội trưởng Chương vẫn rất tán thưởng Sở Trung Thiên, cho dù cậu Lý không nói ra, tương lai ông ta cũng sẽ có quan hệ tốt với Sở Trung Thiên, nên ông ta cũng sẵn sàng giúp đỡ chuyện này.
Sở Trung Thiên rất cảm động, nếu không phải Lý Phàm giúp ông ta nói, ông ta thật sự không biết phải làm sao.