"Tổng giám đốc Cố, co thích mắng sao cũng được. Cô mắng tôi càng thấy đã nghiền, trong lòng lại càng sướng. Tông Tuấn Viễn toét miệng cười, sau đó bước tới cởi dây thừng sau lưng Trương Linh. Anh ta hôn lên mặt cô ta một cái: "Em yêu,
may mà có em diễn cùng với anh." Cảnh tượng làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối xuất hiện, Trương Linh đột nhiên không giãy giụa, trái lại chủ động
ôm Tông Tuấn Viễn dịu dàng nói: "Cậu Tông, đó là chúng ta phối hợp tốt."
Lần này, Cổ Họa Y hoàn toàn không hiểu nổi. Đây là tình huống gì vậy? Nhìn qua video, đáng lẽ Trương Linh phải rất sợ
Tông Tuấn Viễn, cho dù không sợ cũng phải hận anh ta muốn chết, sao có thể nhiệt tình với anh ta như vậy?
Chẳng lẽ đúng như lời Tông Tuấn Viễn và Trương Linh đã nói, cô bị đùa bỡn à?
"Có chuyện gì vậy?" Nguyên nhân chủ yếu khiển Cổ Họa Y tức giận là Trương Linh không ngờ lại liên kết với một người ngoài lừa cô. Dù gì bọn họ cũng là bạn thân mấy năm. Cô lạnh lùng nói.
Trương Linh che miệng cười duyên nói: "Họa Y, bây giờ cô còn không hiểu sao? Tôi là thư ký bên cạnh cậu Tông, vì thăng chức nên tôi chỉ đành phải tiến cử cậu cho cậu Tông. Nếu cậu phục vụ cựu Tổng tốt hơn, tiền lương của tôi sẽ càng nhiều hơn"
Cố Họa Y tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu làm tôi quá thất vọng rồi. Tôi vội vàng tới cứu cậu, không ngờ cậu lại đùa giỡn tôi."
"Tôi hết cách rồi, ai bảo cậu Tông lại nhìn trúng cậu. Nếu tôi không làm vậy sẽ bị đuổi việc mất" Lúc này, Trương Linh bắt đầu giả vờ vô tội.
Không thể không nói kỹ năng diễn xuất của cô ta đặc biệt tốt, làm như cô ta bị ép buộc vậy. Tông Tuấn Viễn rất thỏa mãn, nói: "Tổng giám đốc Cố, hôm nay cô đã vào đây thì không cần nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa, vẫn nên ngoan ngoãn ở cùng tôi một đêm, theo tôi dù sao cũng tốt hơn là ở với thằng nhãi kia nhiều"
Cố Họa Y vô thức lùi lại. Đúng lúc đó Lý Phàm xuất hiện. Sau khi cô nhìn thấy cánh tay rắn chắc của anh thì lập tức cảm thấy an toàn.
Tông Tuấn Viễn cười lạnh nói: "Tôi quên mất anh đấy. Anh yên tâm, tôi sẽ chiêu đãi anh thật tốt." Sau đó, anh ta vung tay lên, mười mấy người đàn ông vạm vỡ phía sau anh ta chợt đứng lên, ai nấy đều cười dữ tợn.
Tông Tuấn Viễn cho rằng chỉ cần có thể giải quyết Lý Phàm xong, mọi chuyện lại dễ xử lý. Đến lúc đó Cổ Họa Y có chạy đằng trời, lại lợi cho anh ta.
"Cậu Tông, nó chỉ là thằng nhãi chưa ráo máu đầu, cần gì phải bảo chúng tôi cùng lên chứ" Những người đàn ông vạm vỡ kia bất lực thở dài, đều tỏ vẻ khinh thường ra tay với Lý Phàm.
Tông Tuấn Viễn mất kiên nhẫn phất tay nói: "Các anh mau xử lý anh ta đi, tôi không muốn tốn nhiều thời gian ở đây nữa"
Anh ta sắp không kìm chế được sự kích động trong lòng mình, nghĩ tới hưởng một đêm xuân với người đẹp như Cố Họa Ý, anh ta làm sao có thể không kích động được.
Sau khi những người đàn ông vạm vỡ kia nghe vậy, đều hiểu ý của cậu Tông. Bọn họ cười hiểu ý, nói với Lý Phàm: "Thằng nhóc, bây giờ mày cút đi sẽ không phải chịu nỗi khổ da thịt" Bọn họ căn bản không để tâm tới Lý Phàm, dáng người đối phương quá gầy yếu, nếu bọn họ ra tay lại có vẻ bắt nạt người ta quá.
Một người đàn ông vạm vỡ trong đó cười khinh miệt, nói: "Các người đều không muốn ra tay, vậy cứ để tôi tới dạy cho thằng nhóc này một trận"
Những người khác đều tán thành, bọn họ không có bất kỳ thắc mắc nào về chuyện này, bọn họ đều không thích ra tay với Lý Phàm, sợ sẽ làm bẩn nắm đấm của mình.
Người đàn ông cường tráng kia lạnh lùng bước tới. Gã lại không biết tiếp theo người thua chính là mình. Gã vung nắm đầm ra, một đẩm này rất mạnh, có thể nói là làm người ta gần như không thể chống đỡ.
Mọi người ở đó dường như đã nhìn thấy cảnh Lý Phàm bị đánh bay ra ngoài.
Tông Tuấn Viễn kiêu căng xoa cằm, nói với Cố Họa Y: "Cô nhìn cho kỹ xem người chồng này của cô vô dụng tới mức nào"
Cố Họa Y ít nhiều hơi căng thẳng nhưng vẫn rất có lòng tin vào Lý Phàm, cô không tin anh sẽ thua dễ dàng như vậy. Tông Tuấn Viễn liếm khóe miệng nói: "Người đẹp, cô yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng yêu thương cô." Nhưng kết quả tiếp theo làm đám người đều kinh ngạc đến ngây người. Người đàn ông cường tráng kia bay ngược ra ngoài, tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung.
Lần này Tông Tuấn Viễn không thể nào bình tĩnh được nữa. Anh ta dụi mắt. Đây là Lý Phàm à? Sao người này mạnh vậy? Chỉ một đấm đã đánh bay một người hơn một trăm cân. Như vậy phải có sức lực mạnh tới mức nào chứ?