Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Phú nói: “Ông nhất định phải phối hợp thật tốt với tôi, như vậy sẽ không ai có thể nhìn ra được vấn đề của chúng ta rồi!” 

Trước kia Dương Quyền từng có suy nghĩ như vậy rồi, bây giờ càng nghĩ lại càng muốn làm. Đương nhiên ông ta không muốn bỏ qua cơ hội tốt như thế này. 

Thợ cắt đá còn chưa kịp nói chuyện, Vương Phú đã từ trong đám người xông vào. “Nhóc con, cuối cùng tôi cũng bắt được cậu rồi, cậu dám trộm đá của tôi, gan cậu cũng lớn lắm” 

Vương Phú giận dữ nói. 

Xung quanh ngày càng nhiều người, thi nhau chỉ chỉ trỏ trỏ. Đương nhiên cũng đã có ít người nhìn ra được là xảy ra chuyện gì rồi. 

Nhưng mà, đại đa số người đều chuyển từ ánh mắt khâm phục sang thành nghi ngờ và khinh bỉ. 

Lúc này Dương Quyền cũng đi ra nói: “Nhóc con, cậu trộm nó, trước khi tôi nói quy tắc cho cậu, tôi không ngờ cậu sẽ làm chuyện như vậy, phì!” 

Nói xong, phun ra một cục đờm xuống mặt đất. 

Một số người xung quanh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi nghe được một ít tin tức, rất nhanh đã chứng thực tin tức đó. 

Bây giờ rất nhiều người đều là nghe gió ra mưa, tin tưởng những lời nói kia. Lúc này ánh mắt của bọn họ đã chuyển từ hâm mộ thành coi thường, chính là ánh mắt ghét điều ác như kẻ thù. “Hóa ra là trộm, thủ đoạn này thật hèn hạ!” “Đúng vậy, tuổi còn trẻ mà không học điều hay, thế mà làm ra loại chuyện này!” “Tôi thấy anh ta cũng không phải người tốt lành gì, thế mà làm ra loại chuyện này, đúng là không có liêm sỉ!” Người xung quanh thi nhau lên tiếng, bây giờ đã có một số người bắt đầu soi mói rồi. Đương nhiên rất nhiều người đều là không nhìn nổi việc Lý Phàm may mắn như vậy. 

Lý Phàm nhíu mày, trầm giọng nói: “Viên đá này là vừa rồi tôi mua ở chỗ của ông, bây giờ ông nói là tôi trộm, không có bằng chứng, dựa vào cái gì, chỉ dựa vào các ông ăn không nói có thế này?” Cố Họa Y cũng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Các ông là đang vu oan hãm hại chồng tôi, nếu hôm nay các ông không lấy ra được chứng cứ, vậy cũng đừng trách tôi gọi điện thoại cho luật sư đưa các ông lên tòa án!” 

Vương Phú và Dương Quyền này đều là người có máu mặt ở nơi này, đương nhiên sẽ không sợ loại chuyện này, hơn nữa khi đứng ra thì bọn họ cũng đã biết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện như bây giờ rồi. 

Trước kia bọn họ cũng từng không ít lần hợp tác làm chuyện hãm hại lừa gạt thế này, cũng là tập mãi thành quen với loại tình huống xảy ra lúc này. 

“Đừng dọa tôi, cậu còn không thừa nhận ăn trộm. Đàn ông vô sỉ, phụ nữ cũng vô sỉ. Tôi cho rằng cậu vì không muốn thừa nhận nên mới nói như vậy!” Dương Quyền cười lạnh, thật ra là nói những lời này trong trạng thái rất hốt hoảng. 

Lúc này Vương Phú cũng đi đến, lạnh lùng nói: “Chúng tôi không có chứng cứ chứng minh là cậu ta trộm, vậy chồng cô có chứng cứ chứng minh cậu ta không trộm từ chỗ chúng tôi không?” 

Sau đó, Vương Phú cố ý cất cao giọng hấp dẫn chú ý của người xung quanh, tiếp tục nói: “Khi tiến vào chồng cô không mang theo đó, trong khu này cũng có không ít người nhìn thấy. Cô cho rằng không phải chồng cô trộm, hay là anh ta đặt điều nó lao?” 

Trước kia bọn họ chưa từng làm loại chuyện như vậy, bây giờ nhất định phải hợp tác hoàn mỹ. 

Đương nhiên, cũng có người xung quanh có thể nhận ra đây là lời nói láo, nhưng bây giờ đều ăn ý im lặng, hai người kia vẫn luôn là người có máu mặt, cũng tích lũy được danh tiếng không nhỏ. 

Không ai dám tùy tiện trêu chọc. Huống hồ, bây giờ còn dưới tình huống không có chứng cứ, vậy cũng không còn cách nào. 

Khi Vương Phú nói những lời này, đại đa số người đều nhìn về phía tên lừa gạt. Lúc này, cũng có một số người vừa hưng phấn vừa tức giận. “Thì ra anh ta là một tên lừa gạt, bây giờ xem ra anh ta không có lời gì để nói. Đuổi anh ta ra ngoài cho chúng tôi!” “Đánh anh ta một trận cho chúng tôi, ném tên lừa đảo này ra ngoài!” 

“Ném ra!” 

Trên thực tế, rất nhiều người muốn lấy lòng Vương Phú, hơn nữa cũng đều biết ông ta. Vương Phú thầm cười lạnh, ông ta thấy lần hành động này rất hoàn mỹ, tuyệt đối không để người ta nhìn ra sơ hở. Lúc này, Vương Phú và Dương Quyền đều nhìn nhau, thành công rồi. Nhưng cũng vào lúc này, Lý Phàm nói: “Xin lỗi, tôi có chứng cứ chứng minh mình không trộm!” Mọi người đều đang nhìn Lý Phàm, nhưng bọn họ đều dùng ánh mắt nghi ngờ. 

Lúc này trong lòng Cổ Họa Y thở phào nhẹ nhõm, cô không tin Lý Phàm trộm đồ, nhưng cô lo lắng nếu như cục diện bế tắc cứ tiếp tục kéo dài, cô sẽ bị hãm hại. 

Cho dù cô có thể rời khỏi cục cảnh sát, nhưng cũng phải tốn rất nhiều tiền. Đối với gia tộc mà nói, đây chắc chắn là tổn thất không thể xóa nhòa. 

“Cậu có chứng cứ, nói đùa à, viên đá này ở trong đây, bây giờ cậu phải tìm được người đến chứng minh cho cậu, nếu như cậu có thể tìm được, tôi coi như cậu có chứng cứ!” 

Vương Phú chế giễu nói, Lý Phàm chỉ có một chứng cứ khả thi, đó chính là để những người nhìn thấy anh mua đá làm chứng. 

Nhưng sao có thể chứ? 

Ông ta đã làm mưa làm gió ở nơi này hơn một năm, không ai dám động đến ông ta, đại đa số người đều chọn im lặng chịu thua thiệt. 

Quả nhiên sau khi nói câu này, một số người xung quanh đều im lặng không nói, vào thời điểm này không ai chọn đứng ra. 

Không phải bọn họ không muốn đứng ra, mà là sau khi Vương Phú nói mấy câu kia, rất nhiều người đã tin rằng Lý Phàm là tên lừa gạt. Bộ phận còn lại, đương nhiên là sợ Vương Phú trả thù rồi, vì vậy cũng không đứng ra nói chuyện. 

“Nhóc con, cậu là tên lừa gạt. Hồi nhỏ cậu chắc học hành không ra gì, bây giờ cậu quỳ xuống dập đầu ba cái, đồng thời cầu xin tôi, gọi ba rồi xin lỗi ba lần, như vậy tôi có thể tha cho cậu lần này!” 

Lúc này, Dương Quyền rất có khí thế nói ra. Ông ta đang nghĩ, sau khi lấy được mấy viên đá này, ông ta có thể nán lại nơi vui vẻ kia rất lâu, vừa nghĩ đã thấy vô 

cùng sung sướng rồi. Lúc này rất nhiều người đều đồng tình nhìn Lý Phàm, như trong suy nghĩ của bọn họ, đây đã là sự thật không thể thay đổi rồi. 

“Nhóc con, đề nghị của anh em tôi rất hay, nếu như bây giờ cậu quỳ xuống gọi ba, tôi có thể tha cho cậu, bỏ qua chuyện cũ!” 

Lúc đó, Vương Phú cũng cảm thấy tất cả những điều này là kết quả mà ông ta mong muốn. Lúc này Lý Phàm lại nhếch miệng nở nụ cười. Chắc hẳn khi thằng nhóc này nghe nói muốn tống mình vào tù nên sợ choáng váng rồi. Thấy Lý Phàm đột nhiên cười, trong đầu người vây xem xung quanh đều lập tức nảy ra suy nghĩ này. 

Mà chính là nụ cười này lại khiến hai người Dương Quyền và Vương Phú nhìn mà rùng mình sợ hãi, chỉ cảm thấy nụ cười này đang nhìn vào từng chân tơ kẽ tóc bọn họ. 

Cũng ở thời điểm này, cảm thấy bị nhìn bằng ánh mắt như vậy rất không thoải mái, trước kia chưa bao giờ có loại cảm giác này. 

“Người trẻ tuổi, bây giờ tôi đã cho cậu cơ hội rồi, cậu lại không muốn, vậy tôi sẽ gọi người dẫn cậu đến cục cảnh sát, sau đó cậu cứ đợi nửa đời sau sống trong từ đi!” 

Lúc này, Vương Phú rất tức giận, hơn nữa bị nhìn như vậy cảm thấy rất không thoải mái. 

Mà cũng vào lúc này, nụ cười trên mặt Lý Phàm chợt biến mất không còn, thay vào đó là âm u lạnh lẽo, lên tiếng: “Bây giờ tôi cũng cho các ông một cơ hội quỳ xuống nhận lỗi với tôi, tôi có thể cân nhắc tha thứ cho các ông” 

Một câu nói đầy nghiêm túc và mạnh mẽ! Nhưng người ở nơi này đều trợn tròn hai mắt, không ít người đều nhìn anh như đang nhìn kẻ điên. 

Thật ra đã có không ít người muốn khuyên Lý Phàm nhận sai rồi, nhưng lời đến khóe miệng vẫn không thể nào thốt ra. 

Vương Phú và Dương Quyền thì trưng ra dáng vẻ nghe thấy chuyện cười buồn cười nhất trên đời này, ánh mắt nhìn anh như đang nhìn kẻ ngu. 

Cố Họa Y bên cạnh nghe thấy câu này thì hoàn toàn thả lỏng, đương nhiên cô tin tưởng Lý Phàm rồi. 

Cũng tin tưởng Lý Phàm không thể nào làm ra chuyện như vậy, mặc dù mấy năm qua không nói chuyện nhiều, nhưng cũng coi như hiểu được một chút. 

Hơn nữa, ánh mắt Cố Họa Y tinh tường biết bao, sớm đã nhìn ra Vương Phú và Dương Quyền có vấn đề rồi. 

“Bây giờ các ông có mười giây, nếu như chờ tôi đếm tới một các ông còn không quỳ xuống xin lỗi, vậy tự gánh lấy hậu quả!” 

Lý Phàm lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, bắt đầu đếm số, bây giờ làm thế này đương nhiên là để chấn áp hai người bọn họ. 

Vương Phú và Dương Quyền đều khoanh tay nhìn anh bằng ánh mắt trêu tức, lúc này bọn họ cảm thấy Lý Phàm đang vùng vẫy giãy chết cuối cùng. 

Nhưng bây giờ, người xung quanh lại có một loại trực giác, đó chính là có lẽ Lý Phàm thật sự có chứng cứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK