CHƯƠNG 484: SƯ PHỤ SẼ BÁO THÙ CHO CON
Trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện, nhóm người Khang Vĩnh Kiền đang ngồi trước giường bệnh, cùng nhau nhìn Cảnh sư huynh đang từ từ tỉnh lại.
Cảnh sư huynh đã được phẫu thuật cắt đầu gối, nhưng sau này, ông ta chỉ có thể ngồi xe lăn.
“Hít, chân tôi, chân tôi sao rồi?”
Cảnh sư huynh hơi sốt sắng hỏi.
“Cảnh sư huynh đừng sốt ruột, chân anh đã được phẫu thuật, nhưng trình độ chữa trị bên này hơi kém, đợi anh khôi phục rồi sẽ phải ngồi xe lăn.” Khang Vĩnh Kiền khẽ nói.
“Khốn khiếp! Tôi không muốn ngồi xe lăn. Tại sao lại như vậy?”
Cảnh sư huynh tức giận gào lên, cảm thấy cả người đều không khỏe.
Ngồi trên xe lăn cả đời không phải là điều mà Cảnh sư huynh mong muốn.
Nếu ngồi trên xe lăn, thì sau này ông đâu thể luyện võ được nữa, làm sao có thể ra ngoài tán gái, bắt nạt người khác?
“Tôi muốn chuyển viện, tôi phải tới bệnh viện tốt nhất để phẫu thuật.”
“Cảnh sư huynh đừng kích động, bác sĩ nói rồi, đợi anh hồi phục có thể tới bệnh viện tốt hơn để phẫu thuật lần hai thay khớp nhân tạo.”
Khang Vĩnh Kiền vừa an ủi Cảnh sư huynh, vừa liếc mắt ra hiệu với mấy sư huynh khác, bảo bọn họ mau tới khuyên nhủ đi.
Mấy sư huynh khác đều nhìn Cảnh sư huynh bằng ánh mắt thương hại, nhưng trong lòng lại hơi mừng thầm, bọn họ đã giảm đi một đối thủ mạnh trên con đường tranh sủng trước mặt sư phụ.
“Sư huynh, anh đừng sốt ruột, chắc chắn chúng tôi sẽ báo thù cho anh, anh cứ ở trong bệnh viện dưỡng bệnh đi, sư phụ quen biết rất nhiều người, nhất định sẽ sắp xếp cho anh một bác sĩ tốt.”
“Hiện nay kỹ thuật thay khớp gối nhân tạo đã rất thuần thục, chỉ cần anh thay thành công, thì có thể khôi phục vận động cơ bản, sau này cũng không đến nỗi phải ngồi xe lăn.”
Cảnh sư huynh bực bội siết chặt nắm đấm, nhắm mắt lại căm hận nói: “Ngay cả tôi cũng không đánh lại cậu ta, thì mấy người có thể báo thù cái quỷ gì.”
“Ha ha, sư huynh nói vậy là sai rồi, mấy sư huynh đệ chúng tôi đều nóng máu, muốn báo thù giúp anh mà.”
“Mấy người mau gọi cho sư phụ ngay!”
Cảnh sư huynh tức giận quát.
“Được được, điện thoại kết nối rồi, anh tự nói với sư phụ đi.”
Rất nhanh bọn họ đã đưa điện thoại cho Cảnh sư huynh, ông ta để điện thoại bên tai nói: “Sư phụ, con đã làm người mất mặt rồi, hu hu.”
Cảnh sư huynh nói xong thì nước mắt lưng tròng, mấy sư huynh đệ đang đứng bên cạnh đều nhìn đến phát ngốc, không biết ông ta còn có kỹ năng nói khóc là khóc.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Con nói rõ ra xem nào, đừng khóc nữa.”
“Con bị người khác đánh gãy đầu gối, sau này chỉ có ngồi xe lăn, sư phụ, người phải báo thù cho con.”
“Còn có chuyện đó nữa à? Hai ngày nữa ta sẽ bay về Hán Thành, đến lúc đó chắc chắn sẽ báo thù cho con, con cứ dưỡng thương trước đi, Âu Dương Trí ta sẽ không để đồ đệ của mình bị người khác vô cớ bắt nạt.”
Âu Dương Trí tức đến bốc khói.
Ở nước ngoài, Âu Dương Trí dựa vào võ công thực thụ của mình mở hàng trăm chuỗi võ quán, lần này ông quay về Hán Thành là muốn mang vinh quang về, đồng thời mở rộng sự nghiệp, mở nhiều chuỗi võ quán trong nước.
Dù gì ở trong nước cũng dễ kiếm tiền hơn, hơn nữa nếu có thể liên hệ với mấy nhân vật giàu có, thì càng kiếm tiền dễ hơn.
Ví dụ như dạy công pháp dưỡng sinh cho người có tiền, dùng tư tưởng huyền học giảng nhân sinh, giải thích tâm linh là gì, Âu Dương Trí tin rằng dựa vào bản lĩnh thực thụ của ông, chắc chắn sẽ thành công.
Nhưng giờ một đồ đệ của ông bị đánh tàn phế khi chưa xuất sư, nhìn thế nào cũng thấy đây không phải điềm tốt.
“Chết tiệt, ai dám đối đầu với Âu Dương Trí ta đều phải chết!”
Âu Dương Trí thầm oán hận một câu, rồi gọi đệ tử bên cạnh mình đi đặt vé máy bay.
...
Khang Văn Hân đưa ba người Lý Phàm về đến nhà, thấy ba người đi vào cửa tòa nhà rồi, mới khởi động xe từ từ rời đi.
“Mình có nên nói với ba một tiếng, chuyện chú út bị đánh mất hết mặt mũi không, để chú ấy khỏi đi đâm thọc.”
Khang Văn Hân suy nghĩ nửa phút rồi cầm điện thoại lên, bấm số Khang Vĩnh An – ba anh.
“A lô, ba, lúc nãy con đã bán biệt thự trên đỉnh núi ở hoa viên Nam Thúy với giá vốn cho bạn con rồi.”
Khang Vĩnh An nhíu mày nói: “Đó chẳng phải căn biệt thự mà chú con muốn à, sao con lại bán cho bạn con? Giám đốc bộ phận tiêu thụ nói thế nào?”
Khang Văn Hân sửng sốt, nghe ra điều bất ổn trong câu nói của Khang Vĩnh An: “Ba, sao ba biết chú út muốn căn biệt thự đó?”
“Chú út con đã nói với ba, là giữ lại căn biệt thự đó cho đại sư võ thuật Âu Dương Trí ở nước ngoài, chắc con cũng nghe qua cái tên này rồi đúng không? Ông ta từng làm đạo diễn hành động cho rất nhiều bộ phim võ thuật của Hollywood.”
“Con nghe qua rồi, chú út cũng dẫn người tới, bạn con còn đánh người mà chú út dẫn tới bị thương nữa.”
Khang Văn Hân yếu ớt nói.
“Cái gì?”
Khang Vĩnh An xoa chân mày, cảm thấy hơi đau đầu: “Thằng nhỏ này, con thật sự luôn làm người khác phải lo lắng.”
“Ba, con không biết chú ấy định tặng cho Âu Dương Trí, hơn nữa ông ta chỉ mở võ quán thôi mà, hoàn toàn không thể so bì với bạn con.”
Trong lòng Khang Văn Hân cảm thấy Lý Phàm là cường giả mạnh nhất Trái Đất, cường giả trong quyền anh bất hợp pháp quốc tế còn bị Lý Phàm đánh chết, thì có lẽ Âu Dương Trí đó vẫn còn kém xa anh ấy.
“Bạn con thật sự lợi hại như thế à?”
Khang Vĩnh An hơi tò mò hỏi.
“Đâu chỉ lợi hại ạ, mà là rất lợi hại, ngày mai anh ấy sẽ tham gia cuộc đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế, con đoán anh ấy sẽ là nhà vô địch cuối cùng.”
Khang Vĩnh An nhất thời biến sắc, do dự nói: “Ý ba là nếu bạn con và Âu Dương Trí có nảy sinh mâu thuẫn, thì tốt nhất con đừng tham gia vào, hiểu chưa?”
“Vâng, con hiểu rồi, ba cứ yên tâm, con chỉ lo chú út cáo trạng với ba thôi.”
“Chú út con vẫn chưa gọi cho ba, chuyện đã đến nước này rồi, thì con cứ báo bạn con yên tâm dọn vào biệt thự trên đỉnh núi đi, ba sẽ giải quyết bên chú út con, cùng lắm thì bồi thường biệt thự khác là được, tiền nong không thành vấn đề.”
Khang Vĩnh An không đặt nặng chuyện tiền nong, dù gì nhà họ Khang cũng chưa từng thiếu tiền, mà ông lo lắng cho sự an toàn của Khang Văn Hân hơn.
Vừa nghĩ tới người bạn mà Khang Văn Hân quen sắp đi thi đấu quyền anh bất hợp pháp quốc tế, Khang Vĩnh An lại cảm thấy lo lắng.
“Đúng rồi, con cũng đừng dính dáng đến quyền anh bất hợp pháp, lúc nào con cũng phải nhớ kỹ, con là người thừa kế nhà họ Khang! Nếu con xảy ra chuyện, thì mấy em họ con sẽ được hời.”
“Vâng, con nhất định sẽ không xảy ra chuyện, ba đừng lo lắng quá, con còn phải lái xe đây, con cúp máy trước nhé.”
Khang Văn Hân không chịu nổi sự càu nhàu của ba nên cúp máy ngay.
Khang Vĩnh An thở dài, khẽ lẩm bẩm: “Đúng là con cái lớn rồi sẽ không nghe lời ba mẹ nữa, mới nói hai câu đã tìm cớ cúp máy, nhưng nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất lo lắng, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện gì đó.”
Khang Vĩnh An bình tĩnh lại, suy nghĩ một hồi, vẫn cảm thấy nên gọi cho Khang Vĩnh Kiền.