Lý Phàm buông tay nói: "Nếu đã như vậy thì cũng đừng trách tôi không khách khí, đây là do ông nói nhé."
Thủ lĩnh Anh Đào hít sâu một hơi, cảm thấy rất bất ngờ về điều này, ông ta cảm thấy rất mờ mịt, rốt cuộc tên này là ai, sao lại bình tĩnh như thế.
Thấy cảnh này, Sở Trung Thiên và anh Bưu không khỏi duỗi ngón tay cái vì Lý Phàm, cậu ấy thật thông minh, biết dùng chiêu này để uy hiếp, nếu cứ như vậy thì sẽ an toàn hơn nhiều.
Thủ lĩnh Anh Đào biết bây giờ mình cũng không có lựa chọn nào khác, ông ta đành nói: "Được, tôi có thể đồng ý yêu cầu của cậu."
Lý Phàm để mấy người Sở Trung Thiên bắt đầu đặt vé máy bay.
Lý Phàm mang theo thủ lĩnh Anh Đào ngồi trên một chiếc xe, đám đàn em của ông ta đều không dám ra tay, dù sao thủ lĩnh là chén vàng của bọn họ, nếu bọn họ khiến thủ lĩnh bị đánh chết thì bọn họ biết đi đâu lĩnh tiền chứ?
Vì vậy, đám đàn em thủ lĩnh Anh Đào đã chuẩn bị sẵn sàng, nên điều này chẳng làm bọn họ dao động nhiều.
Lý Phàm nói với thủ lĩnh Anh Đào: "Được rồi, đến nước này rồi, ông cũng không cần nói nhiều như vậy, tôi hiểu ông đang nghĩ gì, nên bình tĩnh thì vẫn phải bình tĩnh một chút."
Thủ lĩnh Anh Đào sầm mặt lại, cảm giác hết sức uất ức, nhưng ông ta là thủ lĩnh Anh Đào, chưa từng rơi vào hoàn cảnh như thế này, ông ta cảm thấy vô cùng phiền muộn, nhưng lúc này ông ta cũng chẳng biết nói gì.
Đám đàm em của ông ta đi theo chiếc xe này đến tận sân bay.
Thủ lĩnh Anh Đào tin tưởng người của mình đã bố trí sát thủ mai phục sẵn sàng, ông ta tin chỉ cần vừa xuống xe, Lý Phàm chắc chắn phải chết không nghi ngờ.
Sau khi xuống xe, Lý Phàm đã cảm nhận được sát khí xung quanh, rõ ràng đám người này định công khai ra tay ở nơi này, nhưng vì anh đang uy hiếp thủ lĩnh Anh Đào nên bọn họ mới chần chừ chưa ra tay.
Thủ lĩnh Anh Đào cảm thấy hết sức buồn bực, ông ta khó hiểu nhìn Lý Phàm, không hiểu rốt cuộc Lý Phàm muốn làm gì, không nhịn được nói: "Bây giờ cậu có thể thả tôi ra được rồi nhỉ?"
Lý Phàm nói với anh Bưu và cha con Sở Trung Thiên: "Mọi người cứ lên trước đi, lát nữa tôi sẽ đến."
Sở Trung Thiên và anh Bưu liếc nhìn nhau, đều hết sức khó xử, nhất là Sở Trung Thiên, đối phương đã giúp ông ta một việc lớn, hiện tại Lý Phàm lại để bọn họ đi trước, một mình ở lại nơi này, ít nhiều trong lòng bọn họ đều cảm thấy rất xấu hổ.
Sở Trung Thiên không khỏi cảm động nói: "Cậu Lý, tôi không thể đi, nếu tôi đi thì cậu phải làm thế nào?"
Lý Phàm trừng mắt: "Tôi tự có cách."
Trong lòng thủ lĩnh Anh Đào cười gằn, ông ta cho rằng Lý Phàm chắc chắn không thể thoát khỏi nơi này, chắc chắn tự mình chuốc lấy khổ, ông ta đã nghĩ xong cách làm sao để Lý Phàm biết mình lợi hại.
Ông ta nghĩ rất đơn giản, chính là muốn để Lý Phàm chứng kiến sự lợi hại của bản thân, nên ông ta dứt khoát ra tay với Lý Phàm.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của thủ lĩnh Anh Đào, Lý Phàm đã có thể đoán ra suy nghĩ của đối phương, anh chợt thả đối phương ra, nhưng anh vừa buông tay thì lập tức có mấy tiếng súng vang lên.
Anh theo bản năng tránh né, nên người cũng không hề bị tương, nhanh đến mức khiến các sát thủ đang nhắm vào mình không khỏi hoảng hốt.
Các sát thủ đó rất tự tin vào khả năng bắn súng của mình, bọn họ tưởng rằng bách phát bách trúng, nào ngờ Lý Phàm lại né được.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin là thật.
Bọn họ hít sâu một hơi, không thể tin công phu tránh né của Lý Phàm lại lợi hại như thế.
Nhất thời, thủ lĩnh Anh Đào cảm thấy mờ mịt, không hiểu đang xảy ra chuyện gì, hiện ông ta chỉ có suy nghĩ phải giết chết Lý Phàm, ông ta lạnh lùng nhìn Lý Phàm nói: "Nhóc con, tôi thấy cậu đang tự chuốc lấy khổ, tôi khuyên cậu đừng tự tìm phiền phức nữa."
Nghe vậy, Lý Phàm chỉ cười không nói gì, anh coi như mình đang nghe chuyện cười, đã đến nước này rồi mà thủ lĩnh Anh Đào còn tự tin như thế.