Sau khi biết vị đại gia kia đã không còn giá trị lợi dụng thì tên mặc tây trang liền dẫn theo đám người kia rời khỏi đó.
Anh ta vuốt cằm một lúc rồi bất chợt nhếch mép cười.
Vị đại gia gặp tên mặc tây trang nắng mưa thất thường kia cũng chẳng hiểu anh ta rốt cuộc đang làm trò gì, ông ta nghĩ thầm chắc hôm nay mình ra đường quên coi giờ hoàng đạo, nếu không thì sao lại gặp những người kì cục và những chuyện quái lạ như vậy.
Sau khi tên mặc tây trang kia quay về, Long Hậu thấy anh ta không lấy được mảnh ghép chìa khóa Long Môn thì mặt bà ta lạnh tanh, nếp nhăn cũng hiện lên rõ hơn.
Lúc này đây trông Long Hậu có đôi chút già nua, phải nhờ đến trang điểm thì mới giữ được nhan sắc của mình.
Nhưng vì bà ta vốn có nét đẹp trời phú nên dù đã hơn năm mươi tuổi thì vẫn giữ được dáng người đẹp.
Tên mặc tây trang bị Long Hậu quở trách bèn nói ngay: "Long Hậu, tôi có một tin tốt muốn nói."
Long Hậu nghe vậy thì liền nhìn về phía anh ta, có vẻ rất tò mò không biết anh ta có tin tốt gì muốn nói cho mình.
"Cậu nói đi, tin tốt gì cơ." Long Hậu thản nhiên nói.
Tên mặc tây trang cười nói: "Tên Lý Phàm kia cũng đang tìm kiếm các mảnh ghép của chìa khóa Long Môn."
"Đó là tin xấu chứ đâu phải tin tốt lành gì, nếu để tên đó mở được kho báu Long Môn thì sẽ đe dọa đến chúng ta." Long Hậu nói, giọng lạnh bằng.
Tên mặc tây trang lắc đầu đáp: "Không hẳn đâu, cứ để tên đó tìm được hết các mảnh ghép và khôi phục lại chiếc chìa khóa Long Môn, sau đó chúng ta lại cướp về, như vậy thì chẳng cần phải tốn quá nhiều sức lực."
Long Hậu cười khẩy nói: "Lúc đó cậu định cướp về bằng cách nào? Bây giờ đến một mảnh của chìa khóa Long Môn cậu còn chả lấy được."
Câu hỏi chí mạng của Long Hậu khiến tên mặc tây trang kia ngậm miệng không biết nói gì, thật sự thì anh ta cũng chẳng biết phải trả lời câu hỏi của Long Hậu như thế nào, vì đúng là với thực lực của anh ta bây giờ thì không thể làm gì được Lý Phàm.
Ánh mắt Long Hậu nhìn về phía tên mặc tây trang như thể đang nhìn một tên đần, trong đầu bà ta đã bắt đầu suy nghĩ về những cách để trừng phạt anh ta.
Bỗng tên mặc tây trang nghiêm nghị nói: "Long Hậu, chúng ta vẫn còn hi vọng, tên kia tuy là đáng gờm thật, nhưng tôi quen biết vài vị dị nhân, người nào trong đó cũng thuộc hàng cao thủ đứng đầu, nhất định là bọn họ sẽ làm được."
Long Hậu nghe vậy thì nở nụ cười khinh bỉ: "Cậu nói mình quen biết vài vị dị nhân à? Định lừa tôi sao?"
Năng lực của tên này còn chẳng bằng cố vấn trước kia của bà ta nữa, vậy nên bà ta cho rằng tên này chỉ là một kẻ yếu đuối vô dụng.
Long Hậu suy nghĩ như vậy cũng là chuyện dễ hiểu, dù trí tuệ của tên mặc tây trang kia có thể xem là thuộc hàng đầu. Nhưng đối thủ của anh ta lại là Lý Phàm, vậy nên khi đặt lên bàn cân với Lý Phàm thì hành vi của anh ta tự nhiên sẽ có vẻ ngu ngốc.
Tên đó không ngờ Long Hậu lại khinh thường mình như vậy, anh ta nở một nụ cười đầy cay đắng: "Long Hậu, xin cứ yên tâm đi, chuyện này tôi dám cam đoan sẽ không khiến bà thất vọng, giờ tôi sẽ đi mời bọn họ ra tay"
"Vậy thì mau đi đi." Long Hậu thờ ơ nói.
Tên mặc tây trang bỗng có vẻ chần chờ, đoạn anh ta nói: "Long Hậu, tôi cần một khoản tiền để có thể mời bọ họ ra tay."
"Bao nhiêu tiền"
Long Hậu khẽ nhíu mày, nếu là bình thường thì bà ta chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng bây giờ tình hình kinh tế của Long Môn đang không ngừng suy sút, đến cả Long Hậu cũng có lúc túng thiếu, nếu không phải vậy thì bình thường bà ta vẫn dùng mỹ phẩm mấy chục tỷ, bây giờ chỉ có thể dùng mỹ phẩm vài trăm triệu.