Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Băng cảm thấy đối phương quá cưỡng từ đoạt lý rồi, tuy đây là chuyện trong trách chức của cô ta, nhưng cô ta không cần thiết phải cứ phải gánh trách nhiệm cho đối phương, nhưng đối phương lại cứ chỉ trích mình.

Lý Phàm cũng không nhịn được nữa, anh cho rằng giám đốc bảo tàng quá đáng quá rồi, anh ta nhàn nhạt nói: “Có ai như ông nói chuyện với Cảnh sát Hà như vậy hay không? Cô ấy giúp ông là nghĩa vụ, nhưng ông không có quyền cưỡng cầu.”

Giám đốc bảo tàng lại không chịu kiểu này, ông ta mặt mày khinh thường nhìn Lý Phàm, kỳ quái nói: “Cậu là ai, dám ở đây chen lời, cậu tốt nhất im miệng cho tôi, chuyện này không có liên quan gì tới cậu cả.”

Lý Phàm cũng mỉm cười, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người cưỡng từ đoạt lý như vậy.

Hà Băng vô thức đứng ra nói đỡ: “Xin lỗi, anh ấy là bạn của tôi, nếu như ông vẫn tiếp tục như này, vậy tôi không xử lý nữa.”

Cô ta nhìn không nổi kiểu người vênh váo hung hăng như giám đốc bảo tàng, làm giống như cô ta làm công cho giám đốc bảo tàng, chuyện này cô ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Mặc kệ như thế nào, cô ta đều muốn từ chối thỉnh cầu của giám đốc bảo tàng, sau khi giám đốc bảo tàng nghe vậy, ông ta khẩn trương rồi, ông ta lúc này mới biết bản thân là nói sai.

“Cảnh sát Hà, những lời tôi nói đều là nói đùa, cô tuyệt đối đừng xem là thật.” Giám đốc bảo tàng vội vàng giải thích.

Hà Băng điềm nhiên như không: “Nếu những gì ông nói là đùa, xin ông sau này đừng dùng thái độ vênh váo như vậy, như thế tôi rất không thích.”

Giám đốc bảo tàng lúc này mới xin lỗi liếc nhìn Hà Băng, nói: “Thật là xin lỗi, tôi có hơi thiếu suy nghĩ, Cảnh sát Hà, cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tuyệt đối đừng để trong lòng.”

Hà Băng đối với giám đốc bảo tàng cực kỳ cạn lời, có điều cô ta sau khi nhìn thấy bộ dạng khách sáo như này của giám đốc bảo tàng, lúc này mới bớt tức, cộng thêm bắt được tên trộm của vụ trộm đó, có thể nói là ai cũng có trách nhiệm, cô chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.

Nhưng giám đốc bảo tàng vẫn liếc nhìn Lý Phàm với vẻ không quá tin, nhíu mày nói: “Cảnh sát Hà, cô dẫn người này tới là để góp vui sao?”

“Đương nhiên không phải, trong chuyện này, anh ấy là người có kinh nghiệm hơn tôi, tôi thừa nhận phương diện làm việc của mình không bằng anh ấy.” Hà Băng không quên đánh giá cao Lý Phàm, không khỏi khiến thân phận của Lý Phàm cũng nâng cao không ít.

Lý Phàm có hơi sửng sốt, anh không ngờ Hà Băng vậy mà sẽ đánh giá cao mình như vậy, có điều anh ngược lại không có xấu hổ, mà thản nhiên chấp nhận.

Giám đốc bảo tàng sau khi nghe thấy, lúc này mới vô thức đánh giá Lý Phàm, ông ta nhìn thấy Lý Phàm có vài phần giống trinh thám, ngược lại đã tin.

Cộng thêm Hà Băng đã nói như vậy rồi, ông ta tự nhiên tin là thật, lúc này mới thu lại thái độ ngông cuồng, khách sáo nói: “Thật là xin lỗi, tôi lúc đầu là có mắt mà không thấy thái sơn, mong anh đừng để trong bụng.”

“Được rồi, bớt nói những lời vô dụng này với tôi đi.” Lý Phàm trợn mắt, cực kỳ chán ghét thái độ lật mặt của giám đốc bảo tàng.

Giám đốc bảo tàng tuy ngoài mặt cười hì hì, nhưng trong lòng lại rất tức giận, Lý Phàm nói chuyện với ông ta như vậy, điều này khiến tâm trạng của ông ta rất không thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK