Mã Định ngay lập tức nịnh nọt: "Lão đại à, một năm nay ngài vẫn luôn ẩn nhẫn, hẳn là hôm nay sẽ xuất ra thực lực chân chính chứ ạ?"
Hồi trước anh ta đã từng chứng kiến cảnh lão đại lúc đầu chỉ lấy một mà chấp mười mấy người lận,
cảnh tượng đó phải nói là vô cùng khốc liệt, giống như hôm nay, khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ tự tin này của lão đại, phảng phất như đang tái hiện lại sự kiện hôm đó.
"Tôi chính là lão đại của tổ chức sát thủ, danh xưng Sát Thần, cậu đánh bại hai anh em Lịch Tường Phi khiến tôi hết sức tán thưởng, nên tôi cần phải học hỏi cậu nhiều" Dứt lời, Sát Thần bày ra tư thế chiến đấu, xuất thủ toát ra ảo giác, khiến người khác không thể nhìn thấu.
Mã Đinh nhìn ngây người, một lần nữa hóa thân trở thành em fan bé bỏng của Sát Thần.
Sát Thần không nói hai lời xông lên, nhưng chưa đợi hắn ta ra tay, tiếp đến là một màn tự vả vào mặt, Lý Phàm chỉ tùy tiện quăng một cái tát đã khiến Sát Thần nằm lăn lội dưới đất.
Trán Mã Đinh tối sầm lại, cái quái gì vậy? Còn chưa đến ba giây mà, anh ta thấy lão đại nhà mình bày ra tư thế chất như vậy mà ngờ đâu lại bị đánh bại nhanh không tưởng.
Lý Phàm lãnh đạm nói: "Thế gọi là tốt gỗ hơn tốt nước sơn."
Sát Thần ngượng thổi mặt, tốt xấu gì anh ta cũng đứng đầu một tổ chức sát thủ, thế mà lại bị sỉ nhục như vậy, lúc anh ta nhìn về phía Lý Phàm không khỏi tăng thêm phòng bị.
Thực lực của Lý Phàm khiến anh ta hoàn toàn ngửi được mùi nguy hiểm, thế nên anh ta bắt đầu cảm
thấy rầu rĩ, sao lại xuất hiện cao thủ như vậy, ở Hán Thành này, những người có thể trở thành đối thủ của
anh ta dường như chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà Lý Phàm thì anh ta chỉ từng nghe nói qua.
"Thực lực của cậu rất mạnh, nhưng tôi còn lâu mới sợ cậu" Sát Thần khẽ hừ: "Tôi còn có đòn sát thủ đấy"
Lúc này, anh ta búng tay một cái, không biết từ lúc nào trong hành lang đã xuất hiện mười mấy tên mặc đồ dạ hành không dễ phát hiện.
Lý Phàm ngay từ đầu đã phát hiện ra sự tồn tại của đám người này, mặc dù khí tức ẩn náu của đám người này rất vi diệu nhưng cũng đừng hòng thoắt khỏi cặp mắt thần của anh.
Mã Đinh thấy vậy hít một ngụm khí lạnh, anh ta gia nhập tổ chức sát thủ suốt bao nhiêu năm mà lần đầu tiên được biết có người ẩn núp trong tổ chức sát thủ, một màn này hoàn toàn khiến anh ta được mở rộng tầm mắt.
Mã Định hỏi: "Lão đại, bọn họ là ai vậy."
"Bọn họ là võ sĩ đến từ nước Anh Đào, thực lực của những võ sĩ này, mỗi người đều thuộc hạng võ sĩ cao thủ." Sát Thần cười khẳng khác: "Không ngờ, rốt cuộc hôm nay phải ra trận rồi."
Lý Phàm cũng nghe được đoạn đối thoại của Sát Thần, anh quan sát một lượt đám người võ sĩ nước Anh Đào này, chúng mặc trên người là trang phục võ sĩ, đính một chữ Hồ, mặc giày gỗ, bên hông treo đao võ sĩ, đích thực là hình tượng võ sĩ chuẩn mực.
"Giao cho mấy người đấy" Sát Thần ung dung nói, sau đó dứt khoát xoay người rời đi. "Lão đại, anh không muốn xem bộ dạng hắn bị xử lí ra sao à?" Mã Đinh tò mò hỏi. Sát Thần ho khan một tiếng: "Tôi không xem, tôi còn có việc"
Nguyên nhân anh ta cho đám người này ra mặt chỉ đơn giản là vì muốn tranh thủ thời gian, sau đó nhân cơ hội tìm đường tẩu thoát rồi nói sau.
Mã Đinh nhất thời không hiểu đầu của tai nheo ra sao, vẫn đứng đực đó xem náo nhiệt, đám võ sĩ ngay lập tức rút đao xông về phía Lý Phàm, mà mỗi lần chém đến đều khiến người khác không cách nào tránh thoát, hơn nữa lực chém lại hết sức kinh người, cả mặt tường cũng bị chém cho nở hoa.
Lý Phàm ngoắc ngoắc ngón tay nói: "Các người phóng ngựa lại đây đi”
Đám võ sĩ sau khi nhìn thấy động tác khiêu khích của Lý Phàm, lại càng kinh hãi, không ngừng vung đao võ sĩ, có thể là phần lớn sức lực của bọn họ đều dùng trên thân của võ sĩ đao, nhưng tính linh hoạt của thân thể rõ ràng giảm xuống rất nhiều.
"Đồ ngu như bò! Rác rưởi!" Những võ sĩ kia cực kỳ tức giận, ngay lập tức mắng.