Sở Trung Thiên quan sát lời nói và biểu hiện thấy sắc mặt Lý Phàm khác lạ liền đập mạnh bàn: “Bọn khốn kiếp này, cả ngày chơi bời lêu lổng, chẳng làm nên trò trống gì chỉ rành mấy chuyện đường ngang ngõ tắt! Anh Lý, việc này cứ yên tâm giao cho tôi xử lý, không thể để em Nhạc đây vô duyên vô cớ bị người ta chọc giận được!"
Sở Trung Thiên đang định gọi người vào xử lý, Lý Phàm đã xua tay ngăn cản hành động của Sở Trung Thiên. "Lão Sở, đừng kích động, nghe Tĩnh Di nói xong rồi tính." Lý Phàm trấn an Nhạc Tĩnh Di hai câu, cô gái trẻ mới thôi khóc.
"Anh Lý Phàm, sau đó họ thấy anh đi vào cùng ông chú này thì cho rằng anh nhất định là người có gia thế không phải dạng vừa, nên muốn nịnh bợ anh, nhưng bọn họ lại nghĩ không ra cách, bạn học của em liền nói đàn ông đều háo sắc.
Và họ bắt em tới quyến rũ anh, em không muốn, khi khóc bên ngoài em đã nghĩ đến việc bỏ trốn nhưng lại sợ bọn chúng tìm đến trường, em thật sự không muốn dụ dỗ anh đâu, hu hu hu.”
Nhạc Tĩnh Di lo lắng trong lòng, sợ Lý Phàm hiểu lầm mà xem thường mình, nhưng càng nói càng không rõ ràng, càng nói không rõ thì lại càng sốt ruột nên cuối cùng cô lại lo đến phát khóc.
Lý Phàm nghe xong liền hoàn toàn hiểu rõ sự tình, vuốt cằm nghĩ kiểu gì cũng không thông, sao những người này lại nghĩ rằng mình là một người có gia thế hiển hách chứ.
Mình, Lý Phàm là một người chính trực như ánh mặt trời, không có một chút giống người có chỗ dựa bề thế, hơn nữa quần áo của mình còn thua xa mấy người đó.
Sở Trung Thiên thấy Lý Phàm đang suy nghĩ liền cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lý Phàm và cân nhắc ý nghĩ của anh. Nhưng sau khi cân nhắc hồi lâu, Sở Trung Thiên tuyệt vọng phát hiện mình hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Lý Phàm.
Lý Phàm bỏ tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ với đôi mắt u sầu: "Lão Sở, sao bọn họ lại nghĩ rằng tôi có lại lịch không tầm thường? Thần thái của tôi có chỗ nào giống người có gia thế chống lưng chứ? Rõ ràng là rất bình thường mà."
Sở Trung Thiên sững sờ, sau khi đơ một lúc, Sở Trung Thiên liền cảm thấy đầu óc mơ hồ. Chẳng lẽ vừa rồi người này nghĩ đến những chuyện này sao? Chuyện nhỏ như con thỏ mà cũng suy nghĩ nghiêm túc dữ vậy?
Tuy rằng trong lòng Sở Trung Thiên sững sờ, nhưng mồm mép vẫn lưu loát như cũ: "Anh Lý nói gì vậy, tuy rằng anh mặc quần áo bình thường nhưng điều đó sao có thể che giấu được sự sắc bén của anh.
Tướng mạo và khí chất của anh chói lọi như ánh mặt trời thì quần áo sao có thể che giấu được chứ, lần đầu gặp anh Lý, lão Sở này đã biết anh Lý là rồng phượng trong đám người rồi, sau này nhất định sẽ là người đàn ông rạng danh khắp thế giới
Sở Trung Thiên nịnh hót một phen làm cho Lý Phàm lúng túng. Đây là lần đầu tiên Lý Phàm nghe thấy một lời nịnh hót trắng trợn như vậy, nghe xong nổi da gà da vịt khắp người. Nhạc Tĩnh Di cũng ngừng khóc, si ngốc nhìn Lý Phàm, âm thầm so sánh với những lời Sở Trung Thiên nói, cô thấy Lý Phàm
đúng như Sở Trung Thiên nói, đúng là chói mắt, hơn nữa không chỉ chói mắt, mà còn khiến cho người ta si mê. "Ừ, chú Sở nói đúng đó, khí chất của anh Lý Phàm đúng là chói mắt, giống như ánh mặt trời vậy."
Lý Phàm lúng túng gãi gãi đầu, trong đầu tưởng tượng ra phía sau đầu mình đã xuất hiện một vòng hào quang giống như sắp thành Phật đến nơi vậy, chẳng lẽ mình có duyên với phật?
Lý Phàm suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nguầy nguậy, xem ra về sau không được để lộ mũi nhọn quá, làm người thì phải khiêm tốn một chút mới tốt.
"Tĩnh Di, bị bọn họ bắt nạt, vậy em có suy nghĩ gì, muốn dạy dỗ bọn họ và cả bạn học của em thế nào?” "Hả? Em, em không biết" Nhạc Tĩnh Di rụt người lại, hoảng sợ nói: "Hay là cứ nói chuyện với họ để sau này họ không tìm em kiếm chuyện nữa, em sợ họ sẽ dây dưa, trả thù em”
Nhạc Tĩnh Di nói ra sự lo lắng trong lòng.
Sở Trung Thiên cười ha ha, vô cùng khí phách nói: "Cô Nhạc đừng lo lắng về điều đó, chỉ cần một câu nói của lão Sở này, sẽ không có ai ở Hán Thành dám tìm cô gây phiền toái đâu, từ lâu tôi đã chướng mắt mấy thằng nhãi con đó rồi, nhất định phải dạy cho bọn chúng một bài học mới được, anh Lý, anh thấy sao?"
Sở Trung Thiên nhìn Lý Phàm như thể đàn em đang chờ chỉ thị của đàn anh vậy. Lý Phàm gõ nhẹ trên bàn hai lần: "Vậy trước tiên đưa bọn họ tới đây, phải dạy dỗ họ một chút."
"Được, anh Lý" Sở Trung Thiên đáp rồi quay ra khỏi phòng, yêu cầu thuộc hạ đi bắt mấy tên con nhà giàu đó lại đây. Bưu, Dũng vâng lệnh, mang theo một đám người xông vào phòng của đám cậu ấm. Tiểu Thiên đang gắp rau vào đĩa cho anh Phong thì lập tức biến sắc khi thấy có người xông vào. "Các người là ai, phòng bao của anh Phong mà cũng dám..”
Tiểu Thiên còn chưa kịp nói hết câu, anh Phong đã tát vào mặt Tiểu Thiên một cái: "Im đi con chó cái, mày nói bậy bạ gì đấy!”
Tiểu Thiên che mặt, nước mắt lưng tròng nhìn anh Phong với vẻ mặt khó tin. Anh Phong không thèm liếc nhìn Tiểu Thiên một cái mà chỉ cùng mấy gã con nhà giàu còn lại đứng dậy cung kính nhìn Bưu.
"Anh Bưu, anh Dũng, ngọn gió nào đã đưa hai anh đến đây vậy, cô ta chưa từng gặp mặt hai anh nên vừa rồi đã nói lời đắc tội với hai anh, hai anh đừng trách, đừng trách, để tôi rót rượu chịu tội với hai anh, rồi tự phạt mình ba ly”
Biểu hiện của anh Phong khiến Tiểu Thiên sợ ngây người, giờ phút này Tiểu Thiên mới biết được vừa rồi mình đã chọc vào người không nên chọc.
Nhưng bình thường anh Phong rất oai, nói về anh ta thì ngoại trừ ông trời ra chẳng còn ai lợi hại qua anh ta, tại sao chỉ là hai gã trông cũng bình thường đi vào thôi mà lại doạ anh Phong thành ra bộ dáng này, Tiểu Thiên suy nghĩ lan man trong lòng. Mà anh Phong thì đã tự phạt mình ba ly rượu.
"Anh Bưu, anh Dũng, tôi đã uống xong ba chén, hai đàn anh cùng ngồi xuống ăn chút đồ ăn đi, đã lâu không gặp hai anh, chúng tôi nhớ ghê lắm” Bưu nghiêm mặt lạnh lùng, cười khẳng khác hai tiếng: “Nhớ? Cậu đừng nhớ thì hơn, chúng tôi nhận không nổi sự nhớ nhung của các cậu đầu, các cậu đi theo chúng tôi đi, ông Thiên muốn gặp các cậu.” Lời nói của Bưu khiến căn phòng lập tức chìm vào sự im lặng chết chóc, trong lòng mọi người đều có dự cảm không lành. Chỉ cần nhìn vào biểu hiện của Bưu, Dũng cũng đủ biết lần này chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Vẻ mặt lãnh đạm của Bưu và Dũng dọa sợ những người trong phòng, có vài tên nhà giàu đã bị doạ cho hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế.
Chân của anh Phong đang run rẩy, anh ta chống tay xuống bàn, cố gắng ngăn bản thân lộ ra vẻ sợ hãi.
"Hai đàn anh cho hỏi sao ông Thiên lại muốn gặp chúng tôi, chúng tôi chỉ là phận con cháu, làm gì có tư cách gặp ông Thiên, có phải có gì nhầm lẫn không?”
"Sao, cậu đang nghi ngờ tôi? Hay nói tôi không biết làm việc? Ông Thiên muốn gặp ai tôi còn làm được sao?" Bưu nói giọng gay gắt.
Bàn tay đang chống bàn của anh Phong lại càng run rẩy dữ hơn, cuối cùng vẫn không chống đỡ được toàn thân mà ngồi phịch xuống ghế.