Đám người lần lượt ra về.
Lý Phàm thấy trước cổng biệt thự đứng đầy người thì sửng sốt, bọn họ đều ăn mặc rất cao quý, từ trang phục có thể thấy mấy người đó đều chi tiêu xa xỉ.
Trương Đức Võ không nhịn được hỏi: “Cậu Lý, cậu nói thử xem có phải bọn họ ra đây đón chúng ta không?”
Lý Phàm lắc đầu, chuyện anh đến đây chỉ có một mình Sở Trung Thiên biết, chẳng lẽ ông ta đã nói với ông cụ nhà họ Vương, nếu quả thật là vậy thì cũng có khả năng này.
Mấy người đó liên tục nhìn đồng hồ, ai cũng chờ đợi nhân vật lớn mà ông cụ đã nhắc tới.
Đúng lúc này, toàn bộ biệt thự bỗng bị phong tỏa, Lý Phàm nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngẩn người, không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hình như chuyện này khác hẳn so với những gì anh nghĩ.
Chẳng lẽ nhà họ Vương đã xảy ra chuyện hệ trọng gì chứ? Bằng không sao lại long trọng như vậy?
Lúc mấy bảo vệ đó nhìn thấy Lý Phàm đang tới gần thì bước tới theo bản năng, đồng thời đánh giá quần áo anh đang mặc rất bình thường, nên nở nụ cười khinh bỉ ngay.
Bọn họ còn tưởng là nhân vật lớn nào tới, ai ngờ chỉ là chàng trai trẻ.
“Cút ngay, nơi này không được tham quan.” Bảo vệ đó diễu võ dương oai, giọng điệu và lời nói cực kỳ khó nghe.
Lý Phàm nghe xong thì nhất thời nhíu mày, người này hơi quá đáng rồi đấy.
Trương Đức Võ không thể nghe nổi nữa, ông thì cảm thấy không sao, nhưng đối phương lại quát cậu Lý nên ông mới mất bình tĩnh, hừ lạnh: “Mấy người ăn nói kiểu gì thế hả, tôi thấy miệng các người đang muốn ăn đòn đúng không?”
Mấy bảo vệ đó nhìn Trương Đức Võ như con giun đế đang kêu gào, rồi lạnh mặt nói: “Nếu hai người còn không cút, vậy thì chúng tôi sẽ đuổi hai người ra ngoài, để xem sau này hai người còn dám gây gỗ nữa không?”
Trương Đức Võ nghe đến đây thì giật mình ngay, cực kỳ bất ngờ về chuyện này, nếu không chính tai nghe thấy, ông không tin chuyện này là thật, ông xoa trán, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Lúc mấy bảo vệ đó nhìn thấy Lý Phàm và Trương Đức Võ vẫn không chịu rời đi, thì bắt đầu mất kiên nhẫn, hung hăng xua đuổi, thậm chí còn động tay động chân.
Mấy bảo vệ đó cầm gậy lên đánh ngay, Lý Phàm không ngờ nhà họ Vương lại gian xảo như vậy, anh vốn định đi đường vòng, hoặc lát nữa mới tiến vào, ai ngờ đám người này lại mất lịch sự như vậy.
Lý Phàm túm lấy cây gậy của một bảo vệ nói: “Tôi không tới đây để gây sự, mà tới tìm người.”
“Cậu còn dám phản kháng, cậu tưởng cậu là ai, có tư cách gì mà tới đây tìm người, đây là địa bàn nhà họ Vương.” Bảo vệ đó hừ lạnh.
Lý Phàm vốn mềm lòng, không muốn xuống tay độc ác, nhưng nghe xong câu này, anh cũng cảm thấy phiền chán, nên vung nắm đấm về phía bảo vệ đó, anh ta suýt không đứng vững, cả người lùi về sau mấy bước.
Mấy bảo vệ khác thấy thế thì sắc mặt thâm trầm, đồng loạt lao về phía Lý Phàm.
Lý Phàm biết đám bảo vệ này rất khó chơi, nhưng không ngờ lại vô lý đến thế.
Thoáng chốc, mấy chiếc gậy đó đã bị gãy làm đôi, ngay cả đám người đó cũng nằm la liệt dưới đất, không còn sức để phản kháng nữa.
Lý Phàm khẽ cười nói: “Chuyện này là do mấy người tự chuốc lấy, tôi hy vọng các người đừng tới gây sự nữa, bằng không tôi sẽ cho các người đẹp mặt.”
Mấy bảo vệ đó nhìn Lý Phàm như nhìn thấy ma, đội trưởng đội bảo vệ ở trong đó rút bộ đàm ra, bắt đầu báo cáo chuyện này.
Một nam thanh niên nhanh chóng bước ra, bộ dạng bất cần đời, nghênh ngang đi tới, rồi ung dung châm một điếu xì gà.
Đám bảo vệ đó nhìn thấy người tới thì vội nói: “Cậu hai, cậu tới thật đúng lúc, không ngờ tên này dám tự tiện xông vào đây, cậu hai, cậu mau cho bọn họ biết tay đi.”
Nam thanh niên nghe xong thì khinh thường liếc nhìn Lý Phàm, chẳng hề để anh vào mắt, mà cười khẩy nói: “Ranh con, còn không mau cút khỏi đây, đây không phải là nơi cậu nên tới, bằng không cậu sẽ hối hận.”
Lý Phàm nghe anh ta nói vậy cũng bật cười, anh cũng không ngốc, nên có thể nhìn ra đối phương đang cố ý nhắm vào anh, hạng người này vừa nhìn đã biết là người không nói lý lẽ, dù anh nói ra, chưa chắc gì anh ta đã nhường đường.