Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, ông chủ cửa hàng cảm thấy vừa mừng lại vừa lo, sau khi quẹt thẻ thành công, ông ta mới cho người thả đám Vương Ngọc ra.

Mấy người Vương Ngọc cảm giác mọi việc giống như nằm mơ, bọn họ xấu hổ nhìn Lý Phàm, nhưng không thốt nên lời.

Mấy người Lý Phàm và Cố Họa Y lập tức rời đi, bỏ mặc đám Vương Ngọc đang đứng đần người ở đó.

Nam thanh niên thở dài nói: “Mẹ, có phải chúng ta làm không đúng lắm hay không?”

Vương Ngọc không nói gì, hận không thể tìm cái lỗ chui vào, xấu hổ đi theo những người khác rời khỏi Hán Thành.

Tâm trạng của Vương Cẩn Mai hôm nay cực kỳ vui vẻ, với bà ta mà nói thì hôm nay Lý Phàm đã cho bà thể diện, bà vẫn còn nghĩ Lý Phàm giống trước, là một tên vô dụng, chẳng làm được tích sự gì.

Nào ngờ người ta đã thay đổi lớn như vậy, đây là chuyện khiến bà hết sức bất ngờ.

“Con rể ngoan, hôm nay đúng là đã làm phiền con rồi.” Vương Cẩn Mai cười nói.

Lý Phàm lắc đầu nói: “Không sao đâu mẹ, đây là chuyện mà con nên làm.”

Trương Đức Võ về đến nhà liền nhìn quanh quẩn một lúc rồi đi tới trước mặt Lý Phàm.

Lý Phàm lấy làm khó hiểu khi thấy đối phương co rúm, sợ hãi liền hỏi: “Ông sao vậy, đi đường có ổn không.”

Trương Đức Võ lúc này mới kể chi tiết: “Cậu Lý, gần đầy tôi hơi hoang mang, hình như tôi đã cảm nhận được cái chết đang đến gần rồi.”

Lý Phàm nghe vậy không khỏi nhíu mày, mấy ngày trước, Trương Đức Võ suýt chút nữa bị người ta ám sát nên lúc này anh biết đối phương sẽ không lừa mình khi nói ông ta đang kề cận cái chết.

Xem ra đối phương nhất định đã bị uy hiếp tính mạng nếu không sẽ không đích thân đến nói với anh.

“Sao ông biết?” Lý Phàm tò mò hỏi.

Trương Đức Võ lúc này mới lấy ra một tờ giấy, nói: “Trong tờ giấy này bảo tôi đến kho số 6 một mình, hay nói cách khác không chỉ tôi mà ngay cả người nhà của tôi cũng sẽ bị nguy hiểm.”

Đây là chiêu mà trước kia ông ta thường dùng nhưng không ngờ, chiêu mà ông ta thường dùng với người khác giờ cũng có hiệu quả với mình.

Lý Phàm nhướng mày, anh biết đám người của Long Môn, anh quá hiểu tính cách bọn họ, nói không chừng đúng thật là họ sẽ làm vậy.

“Tôi sẽ cùng ông đến kho số 6, tiện thể cứu người nhà ông luôn.” Lý Phàm nói.

Trương Đức Võ nghe thấy thế thì ngẩn người, ông ta vội nói: “Nhưng bọn chúng bảo tôi đến đó một mình.”

“Chuyện này chỉ có ông biết, tôi biết chứ còn ai biết nữa?” Lý Phàm tức giận liếc ông ta.

Với trí thông minh này của ông ta bảo sao trước kia giao đấu với anh lại không thua chứ.

Trương Đức Võ nghe xong liền bừng tỉnh và không kìm được mà giơ ngón cái lên với Lý Phàm, có vậy mà ông ta cũng nghĩ không ra.

Lý Phàm chán chẳng muốn nói nhiều với Trương Đức Võ, anh và ông ta cùng lên xe đi đến kho số 6.

Nơi gọi là kho số 6 thực chất là một khu vực không người, đó là một kho hàng bị bỏ hoang chỉ còn lại là một mảnh thê lương, hầu như không có ai đến đây, thậm chí sóng điện thoại ở nơi đây cũng chập chờn nên có gọi điện thoại ở đây đi nữa thì cũng không chắc gọi được.

Trương Đức Võ tới kho số 6 rồi liền kiên quyết bước vào trong một cách tiêu sái.

Lý Phàm không xuống xe ngay mà chờ cơ hội, chí ít cũng phải để Trương Đức Võ dẫn dụ những kẻ khác xong đã.

Sát thủ thấy Trương Đức Võ đến một mình liền lấy bộ đàm ra báo cáo với Bạch quân sư.

Bạch quân sư lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế đặt ở nóc sân thượng, tay đang bóc cam, rất nhàn nhã, bên cạnh anh ta là một hàng người đang bị dây thừng trói vào nhau.

Trương Đức Võ lên đến nơi liền thấy người nhà mình đang bị trói, ông ta nôn nóng xông lên, Bạch quân sư lập tức vung tay lên, liền có người ngăn Trương Đức Võ lại.

Bạch quân sư lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Đức Võ, cười nhạo: “Tên phản bội này đúng là đã phản bội Long Hậu.”

“Phản bội gì chứ, tôi hiện tại đã không còn bất cứ giá trị nào với Long Hậu nữa, có thể nói tôi không nợ gì Long Hậu hết.”

Trương Đức Võ đẩy tay ra.

Bạch quân sư vỗ tay nói: “Ha ha, những lời này nói rất đúng, về điểm này thì tôi đồng ý suy nghĩ của ông.”

Trương Đức Võ cắn chặt răng, đến lúc này rồi mà đối phương vẫn còn nói mát, ông trầm giọng nói: “Tốt hơn hết là cậu thả họ ra nếu không cậu sẽ hối hận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK