CHƯƠNG 262: HẾT SỨC NỊNH BỢ
Trong lòng Vương Cẩn Mai đã muốn ngả bài, để cho Cố Họa Y hiểu rõ mối quan hệ trong đó, Cố Thiệu Huy đã muốn đi, Cố Họa Y hẳn sẽ không từ chối, hơn nữa đối với mối quan hệ của Hoa Nhật Tâm, có lẽ Cố Họa Y sẽ đồng ý không đưa Lý Phàm đi.
Vương Cẩn Mai phức tạp nhìn Cố Họa Y, hy vọng từ trong miệng Cố Họa Y nghe được những gì bà ta muốn nghe.
Khi Cố Họa Y nghe thấy cái tên Hoa Nhật Tâm, cô cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Nhất định phải đưa Lý Phàm đi, nếu không con không đi.”
“Sao con cứng đầu thế!”
Thấy không thuyết phục được Cố Họa Y, Vương Cẩn Mai không còn cách nào khác đành từ bỏ yêu cầu, không thể đồng ý với Hoa Nhật Tâm rồi lại từ chối được.
“Thôi bỏ đi, con muốn thế nào cũng được, nếu không cảm thấy xấu hổ, cứ đưa Lý Phàm đi theo!”
Vương Cẩn Mai tức giận trở về phòng, Cố Họa Y khẽ thở dài, phân vân không biết có nên đi không.
Có Hoa Nhật Tâm ở đó, Lý Phàm nhất định sẽ bị Hoa Nhật Tâm khinh thường.
Cố Họa Y trở về phòng, đem chuyện Hoa Nhật Tâm mời gia đình họ đến Lâm Thành để tham gia đấu giá ngọc thạch nói với Lý Phàm.
“Hay là chúng ta không đi nữa, Hoa Nhật Tâm nhất định không có thứ gì tốt.”
Cố Họa Y lo lắng nói.
“Tại sao không, Hoa Nhật Tâm muốn bỏ tiền mời chúng ta đến chơi, chúng ta nhất định phải đi, nếu không đi chính là không cho anh ta mặt mũi.”
Lý Phàm không để ý, Hoa Nhật Tâm cũng chỉ là tự tìm phiền phức cho anh ta mà thôi, đối với Lý Phàm mà nói không phải chuyện gì to tát cả.
Cố Họa Y mỉm cười, gật đầu nói: “Vậy thì đi.”
…
Ngày hôm sau, Cố Thiệu Huy vẫn luôn nghĩ về cuộc đấu giá ngọc thạch nên đã dậy từ rất sớm.
Vì thích ngọc thạch nên Cố Thiệu Huy tràn đầy kỳ vọng khi được tham gia các cuộc đấu giá ngọc thạch.
Bên Lý Phàm cũng đã dậy từ sớm, cả nhà bắt đầu tắm rửa chuẩn bị lên đường.
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Cẩn Mai lớn tiếng nói: “Họa Y, mau đi mở cửa, có lẽ là Hoa Nhật Tâm đến rồi.”
Cố Họa Y không muốn mở cửa, cô nhìn Lý Phàm, Lý Phàm cười cười, đi tới mở cửa.
Hoa Nhật Tâm vốn đang mong chờ Cố Họa Y ra mở cửa, khi nhìn thấy người mở cửa là Lý Phàm, sắc mặt anh ta lập tức khó coi như ngáp phải ruồi.
“Anh!”
“Anh cái gì mà anh, có vào không, không vào thì tôi đóng cửa đấy.”
Lý Phàm nhếch mép nói.
“Hừ! Đồ rác rưởi như anh giả vờ cái gì chứ, đợi lát nữa cho anh xem thực lực của tôi, tên rác rưởi như anh chắc cũng không xứng xách dép cho tôi đâu!”
Hoa Nhật Tâm bực mình hất vai Lý Phàm ra rồi bước vào nhà.
Khi Vương Cẩn Mai thấy Hoa Nhật tâm đến, tươi cười nhiệt tình chào hỏi: “Nhật Tâm đến làm khách, còn để cho cậu sáng sớm đến đón chúng tôi nữa. Khổ cho cậu rồi.”
“Không khổ, là việc cháu nên làm.”
Hoa Nhật Tâm lịch sự nói, sau đó nhìn Cố Họa Y.
Sau vài ngày vắng bóng, Hoa Nhật Tâm cảm thấy Cố Họa Y dường như xinh đẹp hơn, nghĩ đến việc Cố Họa Y không muốn ly hôn với Lý Phàm, Hoa Nhật Tâm cảm thấy hơi chạnh lòng.
“Họa Y, anh mang bữa sáng cho em này. Tất cả đều được mua từ Vân Cẩm Trai, vẫn còn nóng.”
Hoa Nhật Tâm đặt một chiếc hộp tinh xảo lên bàn, cẩn thận mở nắp để lộ ra đồ ăn sáng tinh xảo bên trong.
Vương Cẩn Mai nhìn chằm chằm, bữa sáng ở Vân Cẩm Trai là bữa sáng thịnh soạn nhất ở Hán Thành, một bữa sáng như vậy cũng phải tốn mấy triệu đồng.
“Đây là mười sáu vị bánh ngọt, được làm rất khéo léo, hơn nữa nguyên liệu sử dụng cũng vô cùng cầu kỳ. Em mau ăn thử đi. Bên dưới còn có nước yến. Cháu đặc biệt mua cho Họa Y và dì, hai người uống nhiều nước yến chút để bồi bổ.”
Hoa Nhật Tâm lấy một lớp mười sáu vị bánh ngọt xuống đặt trên bàn, sau đó là hai chén súp tổ yến dưới đáy hộp.
“Nhật Tâm rất có lòng. Giá của bữa sáng này sợ là không rẻ. Cậu xem, cậu đã mời chúng tôi ra ngoài chơi cũng rất tốn kém rồi. Sao lại thêm bữa sáng đắt như vậy nữa.”
Trong lòng Vương Cẩn Mai sớm đã nở hoa, sau khi nói chuyện với Hoa Nhật Tâm vài câu, nhìn Lý Phàm đang ở bên cạnh, tâm trạng bỗng trở nên tồi tệ.
“Đồ rác rưởi nhà cậu nhìn người ta xem, Nhật Tâm mua cho Họa Y bữa sáng sang trọng như vậy, cậu mua cho Họa Y cái gì! Cậu còn mặt dày mặt dạn đi cùng sao!”
Hoa Nhật Tâm liếc mắt nhìn Lý Phàm, khinh thường nói: “Hừ, anh cũng tới nếm thử hương vị món ngon thượng hạng này xem. Bữa sáng này hai mươi lăm triệu đấy, tên nghèo như anh sao mua nổi.”
Lý Phàm liếc mắt nhìn Hoa Nhật Tâm, thản nhiên nói: “Vậy cậu ăn đi chứ, cũng chỉ hai mươi lăm triệu thôi. Đoán chừng lúc cậu mua về chắc cũng tiếc đứt ruột rồi.”
“Khoác lác! Hai mươi lăm triệu đối với tôi mà nói chả là gì cả. Một ngày tôi có thể kiếm được chơi chơi mấy chục triệu. Đồ vô dụng như anh không thể tưởng tượng nỗi tốc độ kiếm tiền của tôi đâu.”
Họa Nhật Tâm nói xong, nhìn về phía Cố Họa Y cười nói: “Họa Y, gần đây anh đầu tư kiếm được một số tiền lớn, đợi đến buổi đấu giá ngọc thạch, anh sẽ kiếm cho em một khối ngọc thạch tốt nhất.”
“Không cần đâu, tốt hơn hết là anh nên đưa cho người khác. Lúc nãy tôi đã ăn bữa sáng do Lý Phàm chuẩn bị rồi, bữa sáng của anh, tôi ăn không nổi nữa.”
Cố Họa Y thậm chí không thèm nhìn đến bữa sáng xa xỉ của Hoa Nhật Tâm đem đến, bước đến ngồi cùng với Lý Phàm.
Hoa Nhật Tâm xấu hổ, tiêu nhiều tiền để đặt trước bữa sáng này, thế nhưng Cố Họa Y lại không thèm nhìn.
Vương Cẩn Mai cười khan, giảng hòa nói: “Nhật Tâm, Họa Y gần đây ăn không ngon miệng nên ăn cũng không được bao nhiêu. Chắc là sáng nay không có cảm giác thèm ăn. Để dì và chú Huy của con ăn ha.”
“Vâng ạ, dì với chú ăn đi.”
Hoa Nhật Tâm bất lực nói.
Sau khi Cố Thiệu Huy và Vương Cẩn Mai ăn uống no say, bọn họ rời khỏi nhà và lên xe của Hoa Nhật Tâm.
Hoa Nhật Tâm muốn nói chuyện với Cố Họa Y, nhưng Cố Họa Y lại phớt lờ anh ta, điều này khiến Hoa Nhật Tâm cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vốn dĩ muốn giành được sự ưu ái của người đẹp, muốn kéo gần quan hệ với Cố Họa Y hơn, cuối cùng chỉ nhận được kết quả không như mong đợi.
Trong lòng Hoa Nhật Tâm căm hận nhìn thẻ vàng được đặt ở chỗ tay lái, là khách sạn cao cấp năm sao, thẻ vàng của khách sạn Đế Hào.
Vì để thể hiện thực lực của mình, Hoa Nhật Tâm đã chọn khách sạn để dừng chân là Đế Hào, đồng thời cắn răng xin trước thẻ vàng của khách sạn Đế Hào, để đến lúc đó có thể khoe khoang được.
Nhìn thấy thẻ vàng của khách sạn Đế Hào, Hoa Nhật Tâm lập tức bình tĩnh lại, trong lòng ảo tưởng lúc đặt phòng ở Đế Hào, Cố Họa Y sẽ dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình.
Được ở trong một khách sạn cao cấp là mục tiêu theo đuổi của rất nhiều phụ nữ, Hoa Nhật Tâm đoán rằng Cố Họa Y cũng vậy, đến lúc đó có thể làm bẽ mặt Lý Phàm!
Hoa Nhật Tâm nặng nề đạp ga, chiếc BMW gầm rú chạy về phía Lâm Thành.
“Họa Y, chú, dì, sắp tới rồi, chúng ta trước tiên đi đến khách sạn sắp xếp chỗ ở, sau đó sẽ đi đến buổi đấu giá ngọc thạch.”
Cố Thiệu Huy gật đầu và nói: “Cậu cứ sắp xếp là được rồi. Hôm nay mọi việc đều giao việc cho cậu.”