CHƯƠNG 229: NHÌN XEM CHỒNG NGƯỜI KHÁC CÓ BẢN LĨNH LỚN THẾ NÀO
Tiễn Vương Lam rời đi xong, Vương Cẩn Mai xoa ngực cảm giác trong tim sắp bị tức đến điên lên, bước nhanh đi đến phòng của Cố Họa Y, dùng sức gõ vào cửa phòng.
“Họa Y, con mang theo tên phế vật kia ra đây cho mẹ, có một số chuyện cần phải nói rõ ràng! ”
Vương Cẩn Mai phẫn nộ quát, bị Vương Lam giễu cợt một trận việc này khiến Vương Cẩn Mai thật mất mặt, bà ấy hoàn toàn nhịn không được nữa rồi, vốn dĩ những chuyện cũ đã để lại tâm tình tiêu cực nay đều tại chuyện vừa rồi mà bộc phát ra.
“Mau để cái tên phế vật Lý Phàm kia cút ra đây cho mẹ, lời dì hai con vừa nói con cũng suy nghĩ kỹ đi, hai ngày nữa chính là ngày đại thọ của ông ngoại con, tên phế vật Lý Phàm kia tuyệt đối không được dẫn theo! ”
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Cố Họa Y buồn rầu nhìn Vương Cẩn Mai: “Mẹ, mẹ thế này là muốn làm gì, dì hai vốn là người hợm hĩnh thì cứ để mặc dì ấy hợm hĩnh đi, cần gì phải vì người khác mà khó xử Lý Phàm.”
“Đây là làm khó cậu ta? Đây là cậu ta làm khó một nhà chúng ta đó, tất cả người thân bạn bè đều bởi vì cái tên vô dụng đó mà khinh bỉ chúng ta, hình tượng vốn có của nhà chúng ta đều bị cậu ta hủy hoại, mẹ và cha con ra đường đều cảm thấy xấu hổ không dám gặp người khác, gặp người khác đều không ngẩng đầu được lên.”
Vương Cẩn Mai càng nói càng phẫn nộ, thanh âm bén bén nhọn vô cùng: “Người khác mở miệng ra chính là nói con rể có nhiều bản lĩnh, có nhiều năng lực, thế nhưng mẹ con đây, chỉ cần nhấc lên con rể bất luận trong trường hợp nào mẹ đều phải trốn tránh mong người khác nhìn không ra, lúc nào cũng sợ bị hỏi con rể mẹ là dạng thế nào! ”
“Lý Phàm, đồ phế vật nhà cậu, cậu có phải là đàn ông không, nếu là đàn ông cậu đã sớm cùng Họa Y ly hôn rồi, không nên mặt dầy dựa vào Họa Y, đừng nghĩ ở trong nhà tôi ăn uống miễn phí cả một đời ! ”
Cố Họa Y nhăn mày phiền não nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, Lý Phàm không có điểm nào không tốt cả, mọi người chỉ là chưa hiểu rõ anh ấy mà thôi.”
“Đồ bỏ đi có cái gì mà thấu hiểu, Họa Y con cứ che chở cậu ta như vậy để mẹ nhìn con xem có thể che chở cậu ta tới khi nào, hôm sau là đại thọ của ông ngoại con tuyệt đối không được đưa cái đồ vô dụng này đi nghe rõ chưa! ”
Vương Cẩn Mai hung hăng dậm chân, nói xong cũng quay người rời đi, không để Lý Phàm tham gia tiệc mừng thọ của ông Vương chính là ranh giới cuối cùng trong lòng Vương Cẩn Mai .
Bị chị hai mình chế giễu một chút thôi đã đủ khiến Vương Cẩn Mai nổi giận, nếu thật sự để cho Cố Họa Y dẫn theo Lý Phàm tham gia tiệc mừng thọ của ông Vương, vậy chẳng phải là sẽ làm trò cười cho toàn bộ người nhà họ Vương sao.
Ngẫm lại nếu bị tất cả mọi người từ trên xuống dưới nhà họ Vương chế giễu, Vương Cẩn Mai cảm thấy chắc mình sẽ ngất đi tại chỗ mất.
Cố Họa Y lông mày nhíu thật chặt, đối với cách làm của Vương Cẩn Mai hết sức bất mãn.
“Mẹ, mẹ không cần phải dùng những lời như vậy nói về Lý Phàm, tiệc mừng thọ của ông ngoại con cũng không đi, con đi theo cũng làm cho mẹ mất mặt.”
“Con! Con là muốn chọc mẹ tức chết có phải không!”
Vương Cẩn Mai khí thế lập tức bị dập tắt, nước mắt lăn xuống.
“Con vì cái tên vô dụng này, đến mẹ ruột con cũng không cần có phải không, tên phế vật này có gì tốt, cái gì cũng không biết làm, nuôi sống gia đình đều làm không được, con cứ như vậy che chở cậu ta, con nói xem con là cưới thứ gì vậy!”
Cố Họa Y mặt lạnh lùng nói nghiêm túc: “Chúng con là vợ chồng, vợ chồng là một thể, hoặc là chúng con cùng đi, hoặc là chúng con không đi.”
“Được, được lắm con cứng cáp rồi có phải là lời mẹ nói đều không nghe có phải không, nếu con nguyện ý dẫn theo đồ bỏ kia đi bị mất mặt xấu hổ, thì con cứ mang theo cậu ta đi thôi, nhìn xem đến lúc đó có bao nhiêu mất mặt!”
Nhìn bóng lưng rời đi của Vương Cẩn Mai, Cố Họa Y thở dài yếu ớt, đóng cửa phòng trở về phòng.
Lý Phàm nhẹ nhàng kéo Cố Họa Y vào lòng nhẹ giọng nói: “Làm khổ em rồi, không muốn anh đi anh liền không đi, cần gì phải cùng mẹ chống đối như thế .”
“Không được, em không thể để cho anh chịu thiệt thòi như vậy, nếu là lần này không cho anh đi, về sau mẹ em còn không biết sẽ đôi xử với anh như thế nào.”
Cố Họa Y trong lòng có chút lo lắng, lần này nếu không cứng rắn chống lại, về sau Vương Cẩn Mai sẽ làm mọi chuyện trầm trọng thêm, dùng càng nhiều thủ đoạn làm sỉ nhục Lý Phàm.
Chỉ là chửi rủa đã đủ cho người ta thống khổ, nếu lại làm Cố Họa Y lo lắng Lý Phàm trong lòng sẽ sụp đổ.
Lý Phàm cười cười, vùi đầu vào mái tóc dài của Cố Họa Y ngửi ngửi mùi thơm sợi tóc của Cố Họa Y.
“Có vợ như thế này còn cầu mong gì hơn.”
“Được rồi, đừng vờ vịt, anh nói xem hôm sau là tiệc mừng thọ của ông ngoại chúng ta có đi hay không?”
Cố Họa Y không chắc chắn về quyết định này, nếu là đưa Lý Phàm đi, khó mà nói trước được Lý Phàm sẽ bị ông ngoại cùng thân thích chế giễu.
Ngược lại là Cố Họa Y có chút không muốn đi, ngày hôm đó cùng Lý Phàm ra ngoài dạo chơi, hoặc là đi thăm Xuyến Xuyến cũng là một lựa chọn tốt.
Lý Phàm thấp giọng nói: “Đi, nhất định phải đi, nói thế nào cũng là tiệc mừng thọ ông ngoại em bảy mươi tuổi, sao con cháu có thể vắng mặt .” Đọc tại truyen.one khích lệ nhóm edit nhiệt tình nhé!
Cố Họa Ychậm rãi gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Lý Phàm
Tới ngày đại thọ của ông Vương, Vương Lam vênh vang đắc ý mang theo con gái Thúy Hoa cùng con rể Hàn Chí Đức đến nhà Vương Cẩn Mai.
Vừa vào cửa Vương Lam liền đắc ý đi lên: “Em gái, bọn tôi đây là tới đón gia đình em, con gái chị cùng con rể một người lái một chiếc xe, vừa hay đưa gia đình em qua đó.”
Khoe khoang con rể là mục đích chủ yếu lần này Vương Lam đến !
Lần trước bị Cố Họa Y làm cho tức gần chết thế nhưng Vương Lam là kìm nén đến hôm nay.
Vương Cẩn Mai sắc mặt hết sức khó coi, cố nặn ra vẻ tươi cười nói: “Vậy thì cám ơn chị hai, mọi người đều tranh thủ thời gian ngồi nghỉ ngơi một chút, em pha trà cho mọi người.”
“Không cần, đây là nhìn thấy nhà em không có xe cá nhân, nghe nói xe Họa Y dùng cũng là xe công cộng, xe buýt dễ bị người ta đàm tiếu, mà lại con gái con rể chị đều lái xe tốt, đưa theo cả nhà em qua cũng tiện cũng coi như giữ mặt mũi cho nhà em.”
Vương Lam nói xong liền nhìn con gái liếc mắt ngụ ý, con gái cùng con rể hai người cùng mỉm cười cầm chìa khóa xe lắc lư, chiếc chìa có logo BMW thật to, chói mù mắt Vương Cẩn Mai.
Vương Cẩn Mai trong lòng oán niệm tràn đầy, đem tất cả tức giận đều trút vào người Lý Phàm, nếu như Lý Phàm cũng có bản lĩnh, nếu như Lý Phàm không chịu thua kém điểm nào, nếu như Lý Phàm……
Thầm nghĩ một nghìn điều nếu như, nhưng cũng chỉ là tưởng tượng, hiện thực là Lý Phàm xách giày cho người ta cũng không xứng !
“Em gái sắc mặt em làm sao hơi khó coi, hôm nay thế nhưng là tiệc mừng thọ của cha, em cũng đừng mang theo biểu cảm như vậy đến đó nhé”
Khóe miệng Vương Lam mang theo nụ cười trào phúng.
“Ha ha ha, nào có, tâm tình em rất tốt, em đi gọi hai vợ chồng Họa Y mọi ngừoi chờ một chút.”
Vương Cẩn Mai mạnh mẽ nặn ra nụ cười, xoay người liền biến mất, hai tay nắm thật chặt nổi giận đùng đùng hướng phòng Cố Họa Y mà đi.
Đẩy cửa ra Vương Cẩn Mai vào phòng đóng cửa phòng lại.
“Lý Phàm cậu cái đồ vô dụng, tôi thật sự là hận cậu chết đi được, làm sao tôi lại có phế vật như cậu làm con rể, hôm nay cậu khiến cho tôi thật mất mặt!”
Vương Cẩn Mai hầm hầm quát. Lý Phàm cúi đầu không nói lời nào, lúc này nói cái gì đều là vô dụng, trước tiên cần phải để Vương Cẩn Mai nói hết cơn giận.
“Họa Y mẹ thật sự là muốn bị làm cho tức chết, con xem em họ con chồng nó thật có bản lĩnh, lương một năm chục tỷ, lái BMW còn cho nó mua BMW!”