Khỏi phải nói trong lòng ông ta vui vẻ biết chừng nào, thật sự không ngờ hạnh phúc lại đến nhanh như vậy. Nếu không phải chính tai nghe được, sẽ không hề tin là thật.
Ồng ta vội vã cảm kích nhìn Lý Phàm, Lý Phàm thản nhiên nói: “Đừng có ra vẻ với tôi, ông là ai trong lòng tôi còn không rõ sao?”
Ông Võ thầm chắc lưỡi không ngớt, lúc này mới cười thêm một cái.
Sau khi Lý Phàm rời khỏi, lúc này mới giải tán. Nhưng hiện tại việt muốn làm được, là phải khiến tập đoàn Hoạ Vân Y ở Hán Thành phát triển đến quy mô lớn một chút.
Mà trong lúc Lý Phàm không có ở đây, Cố Hoạ Y hẹn một số đối tác làm ăn nói chuyện, định một mình bàn bạc chuyện hợp tác với đối phương. Lúc này, cô chỉ dẫn theo Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt.
Cô tin tưởng có hai người này ở đây, khẳng định là sẽ không có chuyện gì.
Hơn nữa, cô cũng không muốn lần nào cũng làm phiền Lý Phàm. Huống chi, theo như những gì cô biết, nhân phẩm của vị đối tác này không tồi, không phải loại người có suy nghĩ không an phận.
Đó là một người khá trẻ tuổi. Khi nhìn thấy Cố Hoạ Y, hai mắt anh ta lập tức sáng lên. Mà lúc nhìn thấy Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, anh ta lại càng động tâm.
Anh ta lập tức nảy sinh suy nghĩ, xoa xoa hai tay nhiệt tình nói: “Tổng giám đốc Cố, để cô chờ lâu rồi. Tôi là Đông Hào, nghe nói Tổng giám đốc Cố muốn mua đất của tôi phải không?”
“Đúng vậy.” Cố Hoạ Y gật đầu nói.
Đông Hào cười ha ha một tiếng, sau đó lập tức khoác lác: “Tổng giám đốc Cố, ánh mắt của cô thật sự rất tốt. Đổi lại là những người khác như chưa chắc đã có được mắt nhìn như cô.”
Cố Hoạ Y để lộ nụ cười ngượng ngùng mà không lúng túng, lúc này Đông Hào mới thở dài nói: “Tổng giám đốc Cố, tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, vào trước rồi nói.”
Cố Hoạ Y gật đầu tiến vào trong phòng, Đông Hào cười nói: “Tổng giám đốc Cố, có muốn uống rượu hay không?”
Cố Hoạ Y nghe vậy thì khoát tay nói: “Hay là thôi vậy.”
Đông Hào thoáng có chút thất vọng, giả vờ giận nói: “Tổng giám đốc Cố, cô như vậy quá không nể tình rồi, ít nhiều gì cũng phải nể mặt tôi một chút chứ.”
Trần Hiểu Đồng tính tình nóng nảy, bèn mở miệng nói: “Đây là bàn chuyện hợp tác, cũng không phải nói chuyện phiếm. Nếu như anh đã muốn uống rượu, cũng có thể thấy anh không có ý tốt đối với Tổng giám đốc Cố của chúng tôi.”
Đông Hào lập tức á khẩu không trả lời được, trong lòng tức Trần Hiểu Đồng muốn chết.
Cố Hoạ Y cũng không tức giận, đây là những lời trong lòng cô muốn nói, nếu không vì e ngại mặt mũi thì cô đã nói ra rồi.
“Thật ngại quá, để anh chê cười rồi.” Cố Hoạ Y mỉm cười nhìn Đông Hào một chút, giả vờ trừng mắt nhìn Trần Hiểu Đồng một cái.
Đông Hào bỏ qua khoát tay nói: “Tổng giám đốc Cố, không sao cả, chuyện này rất bình thường. Cái đó Tổng giám đốc Cố à, cô tuyệt đối đừng để ý nhé, tôi chỉ đùa một chút mà thôi.”
Cố Hoạ Y không nói gì nữa, cô biết suy nghĩ của đối phương, đột nhiên cô cất lời: “Tổng giám đốc Đông, tôi cũng không nói những chuyện khác nữa, chúng ta bàn bạc một chút đi.”
Đông Hào biết uống rượu là không thể, rơi vào đường cùng, anh ta không thể làm gì khác hơn là chọn giúp mấy người Cố Hoạ Y một chai nước suối.”
“Tổng giám đốc Cố, thư ký bên cạnh cô là gì của cô vậy?” Đông Hào tò mò hỏi một câu.
Đối với anh ta, anh ta cho rằng mỗi một người ở bên cạnh Cố Hoạ Y đều không đơn giản cho nên mới tò mò hỏi một câu.
Lúc này, Cố Hoạ Y mới giải thích một chút: “Những người này đều là bạn bè của tôi.”
Đông Hào nghe xong, trong thoáng chốc nảy sinh ý nghĩ muốn tiếp cận với Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, bởi vì hai người này quá xinh đẹp. Nếu có thể thành đôi với một trong hai, anh ta cảm thấy có chết cũng không tiếc.
Cố Hoạ Y cũng nhìn ra Đông Hào có hứng thú đối với Trần Hiểu Đồng và Trúc Hoa Nguyệt, tuy nhiên cô cũng không muốn mai mối. Từ ánh mắt của đối phương, cô có thể nhìn ra Đông Hào không phải một người tốt.
Tiếp theo Đông Hào lại chủ động đứng lên nói với Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng: “Hai người đẹp, các cô là người ở đâu?”