CHƯƠNG 351: PHIM ĐẶC CHIẾN
Tiếng hét của Long Thiên Hành cũng không nhỏ, nhưng mà sau khi xuyên thấu qua bức tường thật dày, âm thanh nhỏ bé đến nỗi có thể bỏ qua không màng tới.
Nhưng mà âm thanh không đáng kể đó lại bị Lý Phàm nghe thấy một cách rõ ràng.
Lại có người đến rồi.
Còn là một nhóm người.
Trong lòng của Lý Phàm nhanh chóng đưa ra phán đoán, đoán chừng lại là nhóm người nhà họ Mã tìm đến đây, chuẩn bị nói chuyện không được thì lại dùng đến vũ lực.
Khóe miệng hơi câu lên, Lý Phàm cười di chuyển bước chân.
Trương Gia Đông căng thẳng trong lòng, nhìn nụ cười ở trên mặt của Lý Phàm, anh ta cảm thấy có dự cảm vô cùng xấu.
Con mẹ nó chuyện này tuyệt đối có vấn đề, Lý Phàm đang muốn ra tay với mình.
Trốn thôi.
Trong lòng Trương Gia Đông chỉ có một suy nghĩ này, hai chân hơi co lên, bỗng nhiên hai chân dùng lực, Trương Gia Đông giống như là một cái lò xo bắn ra bên ngoài.
Lý Phàm nhìn về phương hướng của Trương Gia Đông, thân hình lóe lên xuất hiện ở sau lưng Trương Gia Đông, đạp một cước sau lưng anh ta.
Sức mạnh khủng khiếp khiến cơ thể của Trương Gia Đông đột ngột gia tăng tốc độ, Trương Gia Đông cảm thấy mình giống như là một chiếc máy bay mất khống chế đang lao về phía vách tường ở cách đó không xa.
Mẹ nó chứ!
Trong lòng của anh ta chửi thề một tiếng, hai tay của Trương Gia Đông gắt gao che trước ngực.
Ầm ầm!
Tiếng vang truyền đến, Trương Gia Đông trực tiếp đụng xuyên cả vách tường, xuyên qua lỗ hổng to lớn trên vách tường cùng với cát bụi mịt mù có thể nhìn thấy được cảnh tượng ở bên ngoài.
Bọn người Long Thiên Hành đột nhiên bị hoảng sợ bởi vì Trương Gia Đông đột nhiên xuất hiện làm đổ cả tường, mấy tên đệ tử hoảng sợ bóp cò, một viên đạn bắn về phía Trương Gia Đông.
Tiếng súng giống như quân bài domino, sau khi tiếng súng đầu tiên vang lên, không ngừng có người bóp cò bắn về phía Trương Gia Đông.
Có hơn hai mươi khẩu súng trường liên tục bắn đạn, trong lòng Trương Gia Đông đang nằm trên mặt đất có hàng nghìn con ngựa đang chạy nhanh.
Trương Gia Đông hận không thể gầm thét lên một câu con mẹ nó chứ, không dám do dự chút nào lập tức nhảy nhào xuống đất lăn lộn ra đằng sau, muốn trở vào trong biệt thự một lần nữa.
Đối mặt với cơn mưa đạn, cho dù Trương Gia Đông đã từng được cải tạo gen thì trong lòng cũng sợ hãi, căn bản không dám cưỡng ép phá vòng vây.
Điểm quan trọng nhất chính là Trương Gia Đông không có khả năng phòng thủ như Kruff, nên cũng không có cơ bắp để ngăn cản đường đạn.
Phốc phốc.
Mặc dù là Trương Gia Đông phản ứng rất nhanh, nhưng mà vẫn bị mấy viên đạn bắn trúng, cơn đau kịch liệt làm động tác của Trương Gia Đông chậm hơn một chút.
Trương Gia Đông hoảng hốt như chó nhà có tang, vừa mới lăn về đến vách tường liền nhìn thấy Lý Phàm đang đứng ở phía trước vách tường.
Trước có mãnh hổ sau có đàn sói, chính là khắc họa chân thực hoàn cảnh hiện tại của Trương Gia Đông.
Tâm lý muốn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mà Trương Gia Đông cũng đã có, vốn dĩ cho mình đã cải tạo gen thành công rồi, có thể trở thành người mạnh mẽ nhất trên thế giới này, nhưng mà hiện thực lại cho Trương Gia Đông một bài học đẫm máu.
“Ở bên trong còn có người, đạn bắn vào cũng có thể tránh thoát, bọn họ chắc chắn đều là cao thủ, chuẩn bị lựu đạn, ném đi!”
Long Thiên Hành gầm lên dữ dội.
Nhóm đệ tử mang theo lựu đạn đều đồng loạt móc lựu đạn ra chuẩn bị ném đi, trong nháy mắt Trương Gia Đông sợ hãi tè ra quần.
Mặc dù đã từng cải tạo gen, nhưng mà Trương Gia Đông vẫn chưa từng bước lên chiến trường, cũng chưa từng trải qua lễ rửa tội nguy hiểm, tinh thần trực tiếp bị dọa hỏng mất rồi.
“Lý Phàm, anh, anh cho tôi vào trong tránh một chút đi, nếu không thì tôi sẽ bị nổ chết, chỉ cần anh cứu tôi thì sau này tôi sẽ làm đàn em cho anh, có được không.”
Trương Gia Đông mang theo tiếng khóc nức nở cầu xin.
“Mày cũng quá sợ hãi rồi đó chứ, không phải chỉ là mấy trái lựu đạn thôi à, mày cũng đã cải tạo gen rồi, giết bọn nó còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay? Nếu như mà có thể tiêu diệt được bọn đó, tao sẽ thả cho mày một con đường sống.”
Trương Gia Đông do dự một chút, sau khi cân nhắc giữa Lý Phàm cùng với đám người Long Thiên Hành, anh ta cảm thấy dường như là đánh nhau với bọn người Long Thiên Hành còn dễ dàng hơn, chỉ cần không bị súng bắn vào điểm yếu thì chắc chắn không chết được.
Mà nếu như đối kháng với Lý Phàm, vậy thì chỉ có một con đường chết!
Trong lòng của Trương Gia Đông suy nghĩ rất rõ ràng, biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, nếu như Lý Phàm có thể hết lòng tuân thủ lời hứa.
“Anh, anh có thể đảm bảo nói là làm không?”
Trương Gia Đông hỏi một cách cẩn thận.
“Uy tín của tao tốt hơn so với bất cứ ai khác, nếu như mày không muốn, vậy thì trước tiên để tao tiễn mày lên đường.”
Lời nói của Lý Phàm làm Trương Gia Đông không có lựa chọn nào khác.
“Được, hi vọng là uy tín của anh đáng tin.”
Trương Gia Đông bỗng nhiên xoay người lại, nhìn thấy mấy quả lựu đạn đang bay tới từ phía đối diện.
“Đi chết hết cho tao!”
Trương Gia Đông nổi giận gầm lên một tiếng, hai tay đập vào mấy quả lựu đạn đó làm cho mấy quả lựu đạn bay ngược trở về.
Trong lòng của đám người Long Thiên Hành vô cùng sợ hãi, cuống quít nằm xuống mặt đất lăn lộn tìm kiếm mấy tảng đá.
Nhưng mà ở bên ngoài biệt thự là một mảnh đất trống trải, căn bản cũng không có đá gì hết, lúc lựu đạn bay ngược trở về nổ tung lên trên không.
Có vô số mảnh đạn bắn ra bốn phía, từng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, đệ tử của Long Thiên Hành hơn một phần nửa đều bị trúng mảnh đạn.
Nhìn cảnh tượng thê thảm của thủ hạ, Long Thiên Hành oán hận kêu lên: “Đốt lửa đi, đánh chết cái thằng chó đó!”
Tiếng súng dày đặc vang lên, trong họng súng phun ra từng ngọn lửa.
Trương Gia Đông có sự chuẩn bị triển khai toàn bộ tốc độ, nện bước chân tránh né đường đạn bay, nhanh chóng tiếp cận đám người Long Thiên Hành.
Trên đường đi lại trúng mấy phát đạn, toàn thân Trương Gia Đông máu me đầm đìa.
Vọt đến một khoảng cách gần nhất đứng ở trước mặt của đám đệ tử võ quán, Trương Gia Đông không lưu tình chút nào trực tiếp đánh chết những người đó, sau khi giật lấy một cây súng lục thì nhanh chóng chạy thoát.
Về phần đám người Long Thiên Hành, Trương Gia Đông căn bản không có ý muốn đối phó, đều đã bị thương thành bộ dạng này rồi, Long Thiên Hành chỉ muốn nhanh chóng trốn đi trốn càng xa càng tốt.
Nhận thấy Trương Gia Đông đang chạy trốn bán sống bán chết, các đệ tử võ quán đều sửng sốt, trong lúc nhất thời không quyết định được là có nên đuổi theo giết Trương Gia Đông hay là vẫn vào đột kích biệt thự.
Long Thiên Hành hung hăng cắn chặt răng, nói: “Đừng để ý tới cậu ta, tấn công vào biệt thự bắt lấy Lý Phàm đi!”
“Ông muốn bắt tôi à?”
Lý Phàm xuất hiện đằng sau lưng Long Thiên Hành, lúc nói chuyện cổ tay nhẹ nhàng cử động, một con dao bay vụt ra bên ngoài đâm vào tim của Trương Gia Đông đang chạy thật xa.
Ầm ầm.
Trương Gia Đông trực tiếp ngã nhào xuống đất, cố gắng quay đầu lại, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ còn mang theo hận thù nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.
“Đáng chết, nó, nó, tại sao cũng ra đây, mình không thể, không thể chết ở đây được.”
Trương Gia Đông dùng hết sức lực sau cùng nhấn nút bấm ở bên đồng hồ.
Tín hiệu cầu cứu khẩn cấp truyền ra từ trong đồng hồ, có một nhóm người khác phụ trách ứng cứu khẩn cấp đã lập tức hành động để chuẩn bị giải cứu cho Trương Gia Đông.
Long Thiên Hành nhìn thấy bóng dáng của Lý Phàm, giơ súng lên chỉ vào Lý Phàm rồi nói: “Hai tay ôm đầu, ngồi xuống!”
Các đệ tử của võ quán không bị thương đều đồng loạt giơ súng lên chỉ vào Lý Phàm, bao vây xung quanh Lý Phàm.
Trong biệt thự, bọn người Ngô Bình Bình trốn ở đằng sau cửa sổ nín thở nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng súng cùng với âm thanh nổ vào lúc nãy hù dọa bọn người Ngô Bình Bình sợ gần chết, nhìn Trương Gia Đông xông ra làn mưa đạn, nhìn Lý Phàm đột nhiên xuất hiện ở sau lưng đám người Long Thiên Hành, bây giờ lại nhìn thấy Lý Phàm bị súng chỉ vào, nhịp tim của đám người Ngô Bình Bình tăng vọt lên.
“Mẹ nó chứ, hết cái này tới cái kia còn lớn hơn nữa, một lát nữa chúng ta chúng ta sẽ không chết đâu chứ.”
“Nhanh chóng gọi điện thoại đi, gọi công an đến đây cứu chúng ta, có khó khăn gì thì cứ dựa vào công an là được.”
Bọn người Ngô Bình Bình thấp thỏm gọi điện thoại, Cố Họa Y lại lo lắng nhìn Lý Phàm.