Người này quả thật chính là chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng trong lòng bọn họ đấy. Các cô không nhịn được bước tới bắt chuyện, nếu như có thể bắt chuyện được cậu chủ giàu có như vậy, các cô lại không cần lo lắng cho nửa đời sau nữa, có thể sung sướng hạnh phúc mỗi ngày rồi.
Người thanh niên cười khinh thường, không để ý tới những người phụ nữ kia. Sau khi bọn họ cảm thấy nhiệt tình của mình không được đáp lại thì đều rất khó chịu.
Các cô không ngờ đối phương sẽ phớt lờ mình như vậy, cũng không nhịn được nghi ngờ mình rốt cuộc kém chỗ nào mà không thể thu hút được đối phương? Cậu chủ giàu đó kia vừa nhìn thấy bóng lưng của Cố Họa Y đã bước nhanh tới, lập tức đẩy Lý Phàm ra, cười hì hì nói với cô: "Họa Ý, hôm nay là lễ thất tịch, tôi muốn tặng hoa cho cô, hi vọng cô vui lòng nhận cho." Cổ Họa Y nhìn đối phương với vẻ đề phòng nhưng không nhận. Cho dù hôm nay là lễ tình nhân thì có liên quan gì đến đối phương chứ? Những phụ nữ hám giàu nhìn thấy đối tượng được người thanh niên theo đuổi là Cố Họa Y thì lập tức xấu hổ cúi đầu. Đến bây giờ bọn họ mới
biết mình thua ở đâu.
Người thanh niên mỉm cười nói: "Họa Ý, sao vậy? Món quà này đặc biệt chứ? Tôi tin chắc cô sẽ nhận nó." "Xin lỗi, tôi không thích món quà như vậy, mong anh đừng tặng quà cho tôi nữa, tôi đã có chồng rồi." Cố Họa Y lập tức từ chối.
Theo lẽ thường, bất kỳ kẻ nào nghe được điều đó đều đều sẽ rút lui. Nhưng ai ngờ được người thanh niên kia lại nói: "Không sao đâu Họa Y, tôi vẫn thích cô. Tôi biết, chồng cô chính là kẻ vô dụng này nhỉ?"
Anh ta lập tức chỉ về phía Lý Phàm và cười khinh miệt. Anh ta không biết anh có tư cách gì có thể sống cùng Cố Họa Y. Cho dù là cô có chồng, anh ta cũng không ngại. Chỉ cần chiếm được thân thể cô là anh ta thấy thỏa mãn rồi.
Nhân viên trong công ty vốn không biết quan hệ giữa Lý Phàm và Cổ Họa Ý, sau khi nghe được thì không bình tĩnh được nữa. Lúc này, bọn họ cuối cùng đã hiểu vì sao anh đi lại gần gũi với cô như vậy.
"Chẳng trách gã thư sinh này có thể qua lại gần gũi với tổng giám đốc Cố như vậy, hóa ra là chồng của tổng giám đốc Cố" "Tôi thấy người chồng như anh ta muốn tiền không có tiền, muốn thể lực không có thể lực, nhìn qua cũng không phải loại đánh đấm giỏi." "Người này đúng là số đạp phải cứt chó."
Những nhân viên của công ty lập tức bàn tán, tất cả đều nhìn Lý Phàm với vẻ hâm mộ.
Sau khi Lý Phàm nghe được những tiếng bàn tán xung quanh lại không mấy xúc động, anh đã quá quen với điều này rồi. Cố Họa Y vô thức quan sát biểu cảm của anh.
"Tất cả câm miệng lại cho tôi" Cổ Họa Y tức giận nhìn những người này nói: "Các người đều không có việc gì làm à? Có phải các người không cần tiền lương hay không?"
Đám người buôn chuyện lập tức ngậm miệng lại. Bọn họ vô thức cho rằng Cố Họa Y không thích có người xem náo nhiệt, lúc này mới lần lượt rời đi.
Sau khi người thanh niên kia thấy thế, lập tức nhìn Lý Phàm giễu cợt: "Nhìn anh xem, tôi còn tưởng anh xuất sắc tới mức nào chứ, kết quả vẫn không thể bảo vệ nổi vợ mình. Nếu anh có danh tiếng lớn thì đã không tới mức như vậy."
Lý Phàm ngẩng đầu, cười nói: "Anh có chuyện gì sao?"
"Tôi cho anh ba tỷ, anh chia tay với Cố Họa Y cho tôi" Người thanh niên kia đắc ý nói.
Đúng lúc đó, quản gia bên cạnh người thanh niên bước ra. Ông ta vừa quạt cho người thanh niên vừa nhìn Lý Phàm châm chọc khiêu khích: "Cậu có nghe rõ chưa? Cậu chủ cho cậu ba tỷ, bảo cậu cút xéo. Ba tỷ này đủ cho cầu tiêu một thời gian rồi, còn không mau cút đi?"
"Cậu chủ của ông là ai?" Lý Phàm thản nhiên nói.
Người đàn ông trung niên với dáng vẻ quản gia kia lập tức bắt đầu ho khan một tiếng để tạo thế: "Cậu chủ nhà tôi không thể nào là người bình thường được, nếu nói ra, bảo đảm có thể dọa chết cậu."
Lý Phàm không hề động đậy, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương khoác lác.
Lúc này, người đàn ông với dáng vẻ quản gia kia mới bắt đầu giới thiệu: "Cậu chủ nhà chúng tôi là một trong những thanh niên xuất sắc nhất Hán Thành, Tông Tuấn Viễn phương diện nào cũng giỏi"
Lý Phàm xem thường điều này. Một trong những thanh niên xuất sắc nhất Hán Thành chắc hẳn ai cũng có thể được chọn, hơn nữa người được chọn trên cơ bản đều là con nhà giàu. Lại nói tiếp cũng thật nực cười, những thanh niên xuất sắc gia đình bình thường khác đều không được chọn, con nhà giàu lại được chọn, đúng là một chuyện châm chọc lớn.
- Người thanh niên họ khan một tiếng nói: "Quản gia Trương, ông không biết tôi là người thế nào à? Tôi muốn khiêm tốn một chút." Quản gia Trương cười hì hì. Ông ta biết đây là cậu chủ thích, hai người một người hát mặt đỏ, một người hát mặt trắng, gần như là diễn Song Hoàng ở đây.