Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy anh Lý muốn thế nào.” Bạch quân sư cũng bắt đầu luống cuống, không biết đối phương rốt cuộc muốn làm gì mình nên rúm ró hỏi.

Lý Phàm cười như có như không: "Thả anh cũng được thôi nhưng cái miệng của anh chính là sự uy hiếp lớn nhất.”

Bạch quân sư nghe xong lập tức che miệng theo bản năng, anh ta tưởng đối phương muốn xé miệng mình ra, dù đây là một suy nghĩ hơi khoa trương nhưng cũng khó tránh khỏi nó không xảy ra.

Lỡ như đối phương làm vậy thật thì cuộc đời anh ta coi như xong, triệt để mất đi giá trị lợi dụng.

Lý Phàm đã từng hỏi thăm Trúc Hoa Nguyệt về một loại độc mà sau khi hạ độc có thể khiến người ta biến thành câm điếc, đương nhiên là chỉ câm điếc thôi chứ không chết.

Nếu muốn giải độc thì phải lấy được thuốc giải.

Mà Lý Phàm biết đọc này chỉ có Trúc Hoa Nguyệt mới giải được còn không phải tìm được Cổ Vương, mà muốn tìm Cổ Vương là chuyện khó hơn lên trời.

Khi nhìn thấy Lý Phàm lấy ra thứ gì đó, Bạch quân Sư liền sững người, không dám tin cũng phải tin chuyện chuyện đang diễn ra không phải là mơ, anh ta đau đầu suy nghĩ vẫn nghĩ không ra đó là thứ gì.

"Đây là cái gì?" Bạch quân sư tò mò dò hỏi.

Lý Phàm lúc này mới giải thích: "Thứ này không đơn giản đâu, nó có thể khiến người ta mất hết hy vọng."

Bạch quân sư giật bắn mình, anh ta tuyệt vọng tột cùng khi nhìn vào thứ đó và nghe Lý Phàm đánh giá về nó.

"Tôi có thể không uống thứ đó được không." Bạch quân sư chần chờ nói.

Lý Phàm híp mắt nhìn Bạch quân sư, lạnh lùng thốt: "Hiện tại anh không có cơ hội để mặc cả đâu, ăn thì ăn không ăn thì cũng phải ăn.”

Bạch quân sư hoảng hốt, không dám tin đây là thật nhưng đó là hiện thực và anh ta đã do dự.

Khi Bạch quân sư nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của Lý Phàm thì biết mình không thoát được thảm cảnh, chỉ có thể thở dài, lòng dạ tan nát.

"Anh không thật sự muốn tôi uống thứ đó đấy chứ." Bạch quân sư nhịn không được lại dò hỏi.

Anh ta không biết đây là gì, lỡ như có độc thì sao.

Lý Phàm cười nói: "Uống thứ này vào thì tôi sẽ thả anh đi, đương nhiên là nó không có đọc rồi, anh cứ yên tâm mà uống.”

Bạch quân sư nghe Lý Phàm nói xong câu cuối thì trong lòng nhẹ nhõm đi rất nhiều và lúc này anh ta mới bất chấp uống nó, uống xong anh ta nhận ra thân thể chẳng có gì thay đổi, hơn nữa còn vô cùng bình thường.

Anh ta cảm thấy chuyện này rất khó tin, không ngờ mình lại được ưu đãi như vậy nên anh ta bắt đầu kích động.

"Ha ha, quả nhiên là thuốc tốt." Bạch quân sư vô cùng hưng phấn nói.

Lý Phàm thản nhiên nói: "Tốt là được."

Bạch quân sư lại mở miệng nói lần nữa thì phát hiện mình nói không ra tiếng, lần này anh ta còn kích động hơn, chỉ vào cổ họng, như đang hỏi rốt cuộc anh đã làm gì tôi.

Lý Phàm cười nói: "Tuy rằng thứ này không có độc, cũng sẽ không khiến anh phải chết nhưng nó có thể làm cho anh cả đời này không nói được.”

Vẻ mặt của Bạch quân sư trở nên thảm thiết, không nói được sẽ là một chuyện vô cùng tồi tệ, anh ta tức giận trừng Lý Phàm, không biết tại sao đối phương lại làm như vậy.

Bạch quân sư nổi điên gầm lên nhưng bây giờ anh ta có gầm cũng không ra tiếng và điều đó khiến anh ta tuyệt vọng vô cùng.

Anh ta được làm tâm phúc bên cạnh Long Hậu chủ yếu là vì tài ăn nói, dựa vào nó mới thuyết phục được Long Hậu, không ngừng đưa ra những lời khuyên trợ giúp cho Long Hậu vậy mà giờ đây lại không cách nào nói chuyện được tương đồng với việc anh ta không thể đưa ra kiến nghị của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK