Sở Trung Thiên thở dài nói: “Cậu Lý, cách này của cậu thì không có vấn đề gì, chủ yếu là người nước Anh Đào khí thế hừng hực, e là bọn họ sẽ không dễ dàng bị dọa sợ đâu”
Lý Phàm nghe thấy vậy thì ngơ ra, anh cũng không ngờ Sở Trung Thiên lại nghĩ như vậy, anh nói với Sở Trung Thiên: “Được rồi, đã đến lúc này rồi, vẫn nên bình tĩnh một chút thì tốt hơn.”
Sở Trung Thiên không phủ nhận, gật đầu, ông ta tin lời Lý Phàm nói là thật. Lúc này hai đám người thất bại kể lại mọi chuyện cho thủ lĩnh nước Anh Đào.
Thủ lĩnh nước Anh Đào nghe được chuyện này, không thể nào bình tĩnh nổi nữa, ông ta không ngờ người mình phái đi lại vô dụng như thế, nhanh như vậy đã trở về rồi, ông ta cảm thấy vô cùng thất vọng với điều này.
Ông ta còn cho rằng người mình phải đi là vô địch thiên hạ, bây giờ xem ra, là ông ta nghĩ nhiều rồi. Sắc mặt thủ lĩnh nước Anh Đào trở nên nặng nề, ông ta rơi vào trầm tư.
Sau đó có một cậu thanh niên bước tới, anh ta chắp tay nói với thủ lĩnh nước Anh Đào: “Thủ lĩnh, lúc này, ông và tôi vẫn nên bình tĩnh một chút thì tốt hơn, tên nhóc đó đã dám đến thì tôi sẽ khiến cho cậu ta không có đường nào mà trở về”
Thủ lĩnh nước Anh Đào nghe thấy vậy, vô thức ngẩng đầu nên, ông ta cũng khá quen thuộc người này, biết đối phương là ai, nếu đối phương đã mở lời, có lẽ là vẫn còn cơ hội.
“Rất tốt, tôi rất tán thưởng cậu, tôi tin rằng có cậu ở đây, mọi vấn đề đều có thể giải quyết” Thủ lĩnh nước Anh Đào hài lòng gật đầu nói.
Người thanh niên kia cười hihi nói: “Thủ lĩnh, ông cứ giao chuyện này cho tôi giải quyết, tôi tin nếu tôi giải quyết thì chắc chắn không có chuyện gì đáng lo nữa.”
Thủ lĩnh nước Anh Đào hài lòng gật đầu, ông ta tin rằng có đối phương ở đây, mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió.
Ông ta biết đối phương là người như thế nào, đó là tinh anh trong đám Ninja, chỉ cần có đối phương ra trận, nói không chừng thật sự sẽ thành công.
Lúc này, người thanh niên mới lên máy bay, bắt đầu đi hành động. Lý Phàm nghe Có Họa Y xảy ra chuyện, anh tạm thời các biệt với Sở Trung Thiên và Sở Linh. Sở Linh rất không nỡ, cô ta muốn ở với Lý Phàm lâu hơn nữa, nhưng đối phương muốn đi, cô ta cũng hết cách. Sở Trung Thiên thấy cảnh tượng như vậy cũng ngơ ra, nhất thời không biết nên nói gì, nhưng đối phương muốn đi,
ông ta cũng không tiện ngăn cản, hơn nữa, bây giờ ông ta cũng không còn bất cứ lí do gì.
Đối phương có thể bảo vệ bọn họ một ngày thì đã là không tệ rồi. Điều duy nhất mà Sở Trung Thiên lo lắng chính là, lỡ như đối phương rời đi, đám sát thủ nước Anh Đào lại đến gây phiền phức lần nữa thì phải làm sao, nghĩ đến đây, ông ta lại đau đầu không thôi, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
Nhưng trước mắt, Sở Trung Thiên cũng không còn lựa chọn nào khác, ông ta thở dài, nói với Lý Phàm: “Cậu Lý, nếu cậu đã muốn rời đi, tôi cũng không cản cậu nữa, tôi hi vọng nếu có cơ hội thì còn có thể gặp lại cậu”
Lý Phàm nghe thấy vậy, ít nhiều cũng rất cảm động, anh không ngờ Sở Trung Thiên lại nói như vậy, anh cảm thấy rất bất ngờ về điều này, nhưng trước mắt, anh cũng không nói quá nhiều.
Trước khi rời đi, Lý Phàm cũng đã nghĩ xong, anh bảo ngài Võ đến một chuyến. Với thực lực của ngài Võ, bảo vệ Sở Trung Thiên và Sở Linh chắc là không có vấn đề gì.