Anh hỏi tới lần thứ ba, Hà Băng mới phản ứng lại, cô ngơ ngác nhìn Lý Phàm, không biết tại sao anh lại hỏi thế, sau đó cô mới hoàn hồn lại, chỉ vào chiếc tủ sau lưng anh.
Lúc này Lý Phàm mới xoay người chọn một chiếc chăn tối màu, cười nói: “Chúc cô ngủ ngon.”
Hà Băng trợn mắt, cô đang ở ngay trước mắt, chẳng phải anh đang bày tỏ sự nôn nóng của mình à? Lúc cô tưởng Lý Phàm định trải chăn lên giường, thì một giây sau cô đã bị hành động của anh làm cho sửng sốt.
Không ngờ cô lại thấy Lý Phàm ôm chăn đi ra ngoài, nếu không tận mắt chứng kiến, cô sẽ không dám tin đây là sự thật, cô nhất thời hóa đá tại chỗ, chuyện này là sao?
“Anh định đi đâu thế?” Hà Băng không nhịn được hỏi.
Lý Phàm cười đáp: “Tôi sẽ ngủ trên sofa.”
Anh biết Hà Băng không tin tưởng anh cho lắm, hơn nữa cô có thể đồng ý, chủ yếu là vì người phụ nữ trung niên ở bên cạnh yểm trợ, nhưng anh lại không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Nên anh rất tôn trọng suy nghĩ của Hà Băng, cô nghe đến đây thì nhất thời không biết nên làm gì, cô không ngờ Lý Phàm lại nói như thế, nên rất ngạc nhiên.
Nếu không chính tai nghe thấy, cô sẽ không dám tin đây là sự thật.
Cô lắc đầu, tưởng đây là phép khích tướng của Lý Phàm, nói không chừng anh đang đổi lấy lòng thông cảm của mình, nên không lên tiếng ngay, quả nhiên Lý Phàm không hề ngừng lại, mà ôm thẳng chăn ra sofa, bắt đầu ngủ say như chết.
“Này, anh định ngủ ở đây à? Anh không sợ lạnh ư?” Hà Băng trêu ghẹo.
Cô chợt cảm thấy Lý Phàm đúng là chính nhân quân tử, thậm chí còn rất tôn trọng ý kiến của cô, không giống như người nào đó sói đội lốt cừu.
Lý Phàm khẽ nói: “Vì thế tôi mới cầm chăn ra đây.”
Hà Băng nghe vậy thì nhất thời cạn lời, cô mới nói bóng gió rõ ràng như thế, vậy mà anh lại không hiểu, cô nghi ngờ liệu anh thật sự không hiểu hay đang từ chối cô?
Cô không khỏi bắt đầu thiếu tự tin về ngoại hình của mình, chẳng lẽ mình chưa đủ xinh đẹp, nên không quyến rũ được Lý Phàm?
Cô nhất thời hỗn loạn, không biết nên trả lời thế nào, cô cảm thấy Lý Phàm khác hẳn đàn ông mà cô từng gặp, hôm đó cô còn tưởng anh là tay ăn chơi, nhưng giờ cô đã thay đổi suy nghĩ, có lẽ hôm đó anh cũng rất cố gắng kiềm chế bản thân.
“Anh quay về phòng tôi ngủ đi, bằng không ba mẹ tôi sẽ nghĩ tôi đang ngược đãi anh.” Cuối cùng Hà Băng nghiến răng, đỏ mặt nói, hận không thể nói hết một hơi.
Lý Phàm nghe vậy thì sáng mắt ngay, anh không ngờ Hà Băng lại đồng ý, nên không khách sáo với cô nữa, nhanh chóng phấn chấn tinh thần, ôm chăn quay về phòng nói: “Cô nói cũng có lý.”
Hà Băng trợn mắt, trong lòng cực kỳ cạn lời, cô nghi ngờ liệu có phải Lý Phàm đang giả vờ, nếu không thì cảnh tượng lúc nãy là thế nào?
Hà Băng không thể hiểu rõ, cảm thấy Lý Phàm thần bí đến mức khiến cô không thể nhìn thấu.
Lý Phàm vừa quay về phòng đã nằm xuống giường, cởi hết tất ra, cũng may chân anh không bị hôi, nên Hà Băng mới không oán giận.
Hà Băng ai oán nhìn đối phương, mặc dù trước đây cô đã từng quan hệ với anh, nhưng cô vẫn chưa thích ứng cho lắm.
Lý Phàm cười nói: “Cái đó, trời hơi nóng nên tôi cởi đồ ra nhé !”
Hà Băng không lên tiếng đồng ý hay phản đối gì.
Lúc này Lý Phàm mới cởi áo ra, nhất thời lộ ra cơ bụng săn chắc và cơ bắp cuồn cuộn, mặt Hà Băng bỗng đỏ ửng như quả táo chín.