Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch quân sư không hề phát hiện ra Lý Phàm, anh ta ngây thơ tưởng Lý Phàm đã đi rồi.

Sau khi đến gần, Trương Đức Võ mới nhìn thấy đám Bạch quân sư, ông ta lập tức cảm thấy rất mờ mịt.

"Tôi đã biết Bạch quân sư sẽ không từ bỏ ý đồ." Lý Phàm lạnh giọng nói.

Trương Đức Võ không khỏi duỗi ra một ngón tay cái bắt đầu nịnh bợ: "Cậu Lý, vẫn là cậu tính toán như thần."

Lý Phàm trừng mắt, anh cũng chẳng có có tâm tư phí lời với Trương Đức Võ, đã lúc nào rồi mà đối phương còn lấy lòng mình, đầu óc không bị rút gân chứ?

Bạch quân sư vừa vung tay lên, lập tức có hai người đàn ông vạm vỡ đá văng cửa, vừa nhìn thấy đám Bạch quân sư, sắc mặt ông lão không khỏi trầm xuống: "Tôi sẽ báo cảnh sát, các người đang tự tiện xông vào nhà riêng."

Nghe vậy, Bạch quân sư lập tức bật cười, tự tiện xông vào chỗ ở ư? Mệt cho lão già này còn không biết xấu hổ nói ra chuyện này, ông ta thật quá ngây thơ rồi, Bạch quân sư cũng không biết đối phương lấy đâu ra tự tin, lại dám nói với mình như thế.

"Hừ, lão già, lần trước ông không đi theo chúng tôi, bây giờ cũng đừng trách chúng tôi không khách khí." Bạch quân sư sai người trực tiếp bắt ông lão đi, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của ông lão.

Ông lão cảm thấy rất bực mình, ông ta không ngờ bọn họ lại giở trò này với mình, ông ta không khỏi không cam lòng nhìn bọn họ, ông ta không thích nhất là bị người ta uy hiếp.

Nhưng mà ông ta không có cách nào phản kháng, nên đành để cho người mang đi.

Bạch quân sư chợt cười gằn: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, sớm như thế này chẳng phải tốt sao?"

Anh ta vung tay lên, mang theo người của mình rời khỏi nơi này, nhưng anh ta vừa rời đi thì bất ngờ đụng phải Lý Phàm, khi nhìn thấy Lý Phàm, anh ta lập tức choáng váng, nếu không phải tự mình chứng kiến, anh ta cũng không thể tin là thật.

Anh ta vẫn cảm thấy khá sợ Lý Phàm, nên anh ta không khỏi run lên một cái, giả vờ như mình chỉ đi ngang qua mà thôi.

Nhìn thấy anh ta như vậy, Lý Phàm bật cười, hành động đó của anh ta có thể lừa được ai chứ? Anh trực tiếp bắt lấy bả vai của đối phương, lạnh lùng thốt lên: "Hãy ngoan ngoãn một chút cho tôi, đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì."

Bạch quân sư ngượng ngùng mỉm cười, vặn tay nói: "Chà chà, không nghĩ tới lại đụng độ cậu trong chuyện này, thật ngại quá, hôm nay là lỗi của tôi, cậu tuyệt đối đừng để ở trong lòng, cậu cứ lơ tôi đi là được."

"Anh cảm thấy có thể ư?" Lý Phàm cười hỏi một chút.

Bạch quân sư gần như sắp quỳ xuống trước mặt Lý Phàm, cầu xin tha thứ: "Đại ca, tôi biết tôi sai rồi, xin cậu đừng làm phiền chuyện của tôi nữa, nếu như tôi không làm theo, bọn họ sẽ đòi mạng tôi đấy."

Lý Phàm chẳng hề cảm thấy thương hại, anh thấy anh ta chẳng qua chỉ đang ra vẻ, anh hiểu rõ anh ta là người như thế nào.

"Thật sao?" Lý Phàm híp mắt nói.

Khóe miệng Bạch quân sư hơi co lại, không biết nói gì nữa, anh ta nghiến răng một cái, trong tay chợt xuất hiện một con dao găm, anh ta dứt khoát thọc lên một cái vì ông ta biết nếu lần này không hoàn thành nhiệm vụ thì Long Hậu chắc chắn sẽ lấy mạng anh ta.

Dù thế nào, anh ta cũng phải lựa chọn liều mạng cùng đối phương.

Thấy vậy, Lý Phàm khinh thường cười một tiếng, tất nhiên trò mèo này chẳng thoát khỏi ánh mắt của mình, anh nhẹ nhàng giữ cổ tay đối phương lại, cười nói: "Đừng tỏ vẻ với tôi, anh không chơi lại tôi đâu."

Bạch quân sư suýt nữa thì chửi thề, anh ta đành trở nên ngoan ngoãn, không dám lỗ mãng nữa, trong lòng anh ta rất hoảng loạn, anh ta sợ Lý Phàm sẽ không tha cho mình.

"Cậu đừng có quá đáng, tôi nói cho cậu biết, tôi không phải là người dễ bị bắt nạt, nếu cậu dám ra tay với tôi, tôi cam đoan sẽ cho cậu biết tay." Lúc này, Bạch quân sư cũng không quên kêu gào cuồng loạn.

Lý Phàm thản nhiên nói: "Cút."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK