Mục lục
Thiếu chủ bí mật – Lý Phàm (Truyện full tác giả: Phi Điểu Bất Tuyệt)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 317: MUỐN GẶP CẬU LÝ

“Đây hoàn toàn không phải thái độ nhờ vả người khác, nếu anh còn giữ thái độ này, thì tôi sẽ thấy mất mặt khi dẫn anh đi.”

Lý Phàm lạnh nhạt nói.

Trong lòng Lý Phàm vốn đã tức giận về thù địch mãnh liệt của nhà họ Vương, nếu không phải mấy người này là họ hàng Cố Họa Y, thì anh chẳng thèm để ý đến họ.

“Mẹ kiếp cậu thật sự nghĩ mình là nhân vật tai to mặt lớn à! Tôi bảo cậu dẫn đường là nể mặt cậu lắm rồi, cậu còn không chịu nể mặt?” Vương Tông Hằng tức giận nói, rồi xắn tay áo định đánh nhau.

Vương Tông Huyền xua tay, ngăn cản Vương Tông Hằng: “Em cần gì phải so đo với thằng nhu nhược này, đánh cậu ta chỉ làm bẩn tay chúng ta thôi.”

“Anh cả, giờ chúng ta phải làm thế nào, việc khai phá khu đất tập đoàn Họa Vân Y là chuyện hệ trọng, chúng ta nhất định phải gặp mặt cậu Lý thần bí đó.”

Vương Tông Hằng nói xong thì liếc nhìn Lý Phàm: “Tôi không nói tên ngốc nhà cậu.”

“Ha ha.”

Lý Phàm khẽ cười, hoàn toàn phớt lờ Vương Tông Hằng.

“Hợp đồng này do anh và tổng giám đốc Tôn ký, đến lúc đó chúng ta tới thăm ông ta rồi hỏi thử.”

Đi thăm Tôn Huệ Cương – tổng giám đốc tập đoàn Họa Vân Y là át chủ bài cuối cùng của Vương Tông Huyền.

Anh ta vốn hy vọng rằng Cố Họa Y thật sự có quan hệ với cậu Lý thần bí đó, nhưng thấy Lý Phàm hờ hững đứng trước mặt, trong lòng Vương Tông Huyền đã tuyệt vọng, nếu không phải vì muốn trêu đùa Lý Phàm, anh đã sớm đuổi người đi rồi.

“Bên tổng giám đốc Tôn cũng phải bó tay, toàn bộ ngân sách khởi công đều do cậu Lý đó ký tên phê duyệt, nên chuyện này phải làm to rồi.”

Vương Tông Thành lắc đầu thở dài.

Lý Phàm bắt đầu nghịch điện thoại, hoàn toàn phớt lờ ba người Vương Tông Huyền.

Thấy Lý Phàm chơi game, Vương Tông Hằng tức giận đập bàn: “Tên rác rưởi này cậu còn chơi game cái gì, cậu không biết gọi cho ông chủ tập đoàn Họa Vân Y à, chẳng phải cậu nói cậu có thể thu xếp à, giờ cậu gọi cho chúng tôi nghe thử xem có phải thật không?”

“Các anh phiền quá đấy, nếu các anh cảm thấy tôi không thu xếp được thì cứ nói thẳng, tôi sẽ đi ngay.”

Lý Phàm đứng dậy nói.

“Cậu còn cãi lại, cậu không hiểu lời chúng tôi nói à, tôi bảo cậu gọi thì cậu cứ gọi đi.”

“Ha ha, anh tưởng ai cũng nhàm chán như anh à, nếu quấy rầy người đó làm việc, đừng nói là gặp mặt, mà ngay cả hợp đồng của mấy người cũng bị hủy bỏ.”

Lý Phàm cười nói.

Thấy Lý Phàm cười như thế, Vương Tông Huyền bỗng nhíu chặt mày.

Dù gì hôm nay bọn anh cũng dẫn Lý Phàm tới tập đoàn Họa Vân Y, dù biết vô phương cứu chữa nhưng bọn anh vẫn ôm hy vọng, nếu thật sự không có tác dụng, bọn anh sẽ xử Lý Phàm sau.

Vương Tông Huyền thầm quyết định, rồi đứng dậy nói: “Mọi người đừng nói nhảm nữa, giờ chúng ta sẽ xuất phát tới tập đoàn Họa Vân Y, hy vọng tên vô tích sự này thật sự có tác dụng.”

Lý Phàm khẽ cười, xoay người đi ra ngoài.

Vương Tông Hằng bất mãn trừng mắt nhìn bóng lưng Lý Phàm, rồi lớn tiếng nói: “Anh cả, anh thật sự tin tưởng thằng nhu nhược này, nếu cậu ta có thể thu xếp cho chúng ta gặp mặt cậu Lý thần bí kia, thì em sẽ livestream ăn phân.”

“Vậy anh cứ chuẩn bị ổn thỏa đi, tôi đợi xem livestream của anh đấy.”

Lý Phàm không hề quay đầu lại nói.

“Mẹ kiếp! Tên nhu nhược này thật khinh người quá đáng, em sắp không nhịn được muốn giết cậu ta rồi.”

“Thằng hai, em bình tĩnh lại đi, cứ xem tình hình trước đã rồi hẵng nói, giờ em đừng gây thêm rắc rối nữa.”

Ba người Vương Tông Huyền ra khỏi cửa chính nhà họ Vương, rồi dẫn Lý Phàm lên xe, lái thẳng đến nơi làm việc của tập đoàn Họa Vân Y.

Vương Tông Hằng ngồi trên ghế phụ hung hăng lườm Lý Phàm đang ngồi ở ghế sau, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Phàm.

Lý Phàm chỉ lo nhìn điện thoại, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Vương Tông Hằng.

Vương Tông Thành vỗ vai Vương Tông Hằng, cười nói: “Anh hai đừng nhìn nữa, đợi chúng ta chứng minh tên vô dụng này thật sự không thể thu xếp cho chúng ta gặp mặt, thì hẵng trừng trị cậu ta.”

“Hừ, chuyện này còn cần chứng minh nữa à, chắc chắn tên vô dụng này không thể thu xếp được, nếu cậu ta có thể thu xếp cho chúng ta gặp mặt ông chủ tập đoàn Họa Vân Y, thì heo nái cũng sẽ biết leo cây.”

Vương Tông Huyền lườm Vương Tông Hằng, lúc này anh ta mới yên tĩnh lại, bầu không khí cũng khôi phục lại sự yên ắng.

Hơn nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa tòa nhà văn phòng tập đoàn Họa Vân Y.

Vương Tông Huyền nhìn về phía cửa chính tập đoàn Họa Vân Y, đúng lúc nhìn thấy mấy trưởng phòng bộ phận, đang vây quanh Tôn Huệ Cương với thân hình ục ịch đi vào bên trong.

“Đó là tổng giám đốc Tôn, mọi người mau xuống xe theo anh đi gặp tổng giám đốc Tôn.”

Vương Tông Huyền vừa nói xong, thì tay đã mở cửa xe, lao ra ngoài như báo săn đang săn mồi.

Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành cũng không dám lơ là, nhanh chóng xuống xe, rồi chạy qua đó.

Lý Phàm liếc nhìn bóng dáng Tôn Huệ Cương, rồi khẽ lắc đầu, tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại ở trong xe, không hề có ý định đuổi theo.

Ba người Vương Tông Huyền bỗng lao tới, dọa Tôn Huệ Cương giật mình: “Các người định làm gì, bảo vệ!”

“Đừng, tổng giám tốc Tôn, là tôi đây, tôi là Vương Tông Huyền, người đã ký hợp đồng khai phá xây dựng khu đất hoang với ông đấy, ông quên rồi ư?”

Vương Tông Huyền cúi chào, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt.

Tôn Huệ Cương đã bình tĩnh lại, trở về dáng vẻ tổng giám đốc, ung dung nói: “Ồ, là cậu à, cậu nhìn bộ dạng hấp ta hấp tấp của cậu đi, không hề có chút thận trọng, suýt chút nữa là tôi sai người đánh cậu rồi.”

“Là lỗi của tôi, tôi sai rồi, mong tổng giám đốc Tôn thứ tội, chẳng phải là vì tôi không thể chờ đợi tin tức khai phá của các ông, nên mới ưu sầu như thế à?”

Vương Tông Huyền cười nịnh nọt.

Tôn Huệ Cương liếc nhìn Vương Tông Huyền, lắc đầu đáp: “Cậu ưu sầu làm gì, tôi đã nói cậu rồi, chuyện này phải đợi ông chủ lớn của tôi ký tên, chứ tôi không có quyền hạn này, cậu về đợi tin tức đi.”

“Không phải, tổng giám đốc Tôn, hay chúng ta tới văn phòng của ông nói chuyện được không?”

Vương Tông Huyền lại cúi người, thái độ càng cung kính hơn.

Tôn Huệ Cương nghĩ ngợi một lát, rồi khẽ gật đầu: “Vậy tôi cho cậu nửa tiếng, cậu cứ từ từ mà nói.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Tôn đã thông cảm, để tôi bấm thang máy cho ông.”

Vương Tông Huyền hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo của nhà họ Vương, mà hầu hạ Tôn Huệ Cương như một đứa cháu, hết bấm thang máy, lại dùng cánh tay chặn cửa thang máy giúp ông ta.

Vương Tông Hằng và Vương Tông Thành đều nhìn đến phát ngốc, bọn họ vốn tưởng rằng Vương Tông Huyền làm Tôn Huệ Cương khiếp sợ bằng sự hống hách, nên mới lấy được hợp đồng lớn như vậy, nhưng giờ xem ra, chuyện này hoàn toàn không phải thế.

Hai người Vương Tông Hằng cúi đầu đứng trong góc thang máy nhất, tâm trạng đều hơi ảm đạm, bọn họ cảm thấy, mình hoàn toàn không làm được chuyện quỳ gối cầu xin hợp đồng này.

Ba người Vương Tông Huyền theo Tôn Huệ Cương tới văn phòng, ông ta ngồi xuống ghế giám đốc, không hề có ý bảo ba người ngồi xuống.

“Giờ ba cậu hãy nói mục đích mình tới đây đi.”

Tôn Huệ Cương thuận miệng nói, rồi cầm tài liệu trên bàn lên xem, như thể hoàn toàn không quan tâm Vương Tông Huyền sẽ nói gì.

Vương Tông Huyền nở nụ cười lấy lòng, như cún cưng vẫy đuôi mừng chủ, cung kính nói.

“Chúng tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, giờ chỉ đợi kế hoạch và ngày khởi công thôi, nên muốn gặp mặt cậu Lý.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK